Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trần Nguyên đi từ phòng mình tới, nhìn thấy trên bàn lộn xộn, lắc đầu, cẩn thận ôm Bao Bao xuống, giọng điệu dịu dàng dạy dỗ: “Bao Bao, không được làm bẩn tranh của Niên Niên, ngoan, lát nữa sẽ cho mi ăn.”
“Meo meo ~” Bao Bao vui vẻ xoay quanh Trần Nguyên.
Trần Nguyên sửa soạn lại bàn học cho cô, dùng băng dính cố định lại bức tranh trên bàn, bỏ vào trong balo của Tô Niên Niên. Ánh mắt thoáng nhìn, trên mặt đất có bản vẽ xanh xanh đỏ đỏ, còn có áp phích bị Bao Bao cào rách.
Anh không nghĩ nhiều, nhặt mấy tờ giấy lên, ném hết vào thùng rác.
Dưới tầng Tô Niên Niên lấy đồ ăn vặt từ trong tủ lạnh ra, vui sướng xem phim hoạt hình, đã sớm vứt chuyện áp phích ra xa vạn dặm.
---------------------
Sáng thứ hai, Tô Niên Niên giống như thường ngày, vội vàng mặc quần áo rửa mặt ăn cơm, cầm balo lao ra ngoài.
Gần đây việc công ty của Trần Doãn Hoa bận rộn, cho nên đều là Trần Nguyên lái xe đưa Tô Niên Niên đi học. Hai anh em vừa đi, Trần Doãn Hoa cười ha ha nói: “Niên Niên thật đúng là thích ngủ nướng.”
Giọng nói ông ôn hòa, không có ý trách móc, có thể thấy ông cũng thương Tô Niên Niên.
Sở Tố Tâm đã sớm thành thói quen, bó tay lắc đầu: “Nó là điển hình của chứng ung thư lười, không có thuốc chữa.”
Trần Doãn Hoa cười ha ha mấy tiếng, nghĩ đến phải đi làm, lông mày nhíu lại.
Sắc mặt Sở Tố Tâm cũng không tốt, gần đây Cố gia có khuynh hướng lũng đoạn kinh tế Dụ Thành, công ty của và và công ty Trần gia đều gặp phải khó khăn, nhưng bọn họ không hề nói với bọn nhỏ.
--------------------------
Cao trung Thánh Âm.
Lúc nghỉ giữa tiết, Tống Dư Hi gọi Tô Niên Niên cùng nhau đi giao áp phích, Tô Niên Niên mở balo ra, may mà Trần Nguyên đã giúp cô bỏ vào, nếu không nhất định cô sẽ quên mất.
Hồng hộc bò lên phòng vẽ tranh tầng năm, hai người giao áp phích xong quay về. A Kiệt phụ trách kiểm tra áp phích mở áp phích của hai người ra nhìn, khẽ gật đầu khá tán thưởng với tác phẩm của Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi vẽ rất quy củ, nhưng có thể thấy rất chân thành, mà dồi dào năng lượng, phù hợp với yêu cầu.
Về phần Tô Niên Niên, sắc mặt A Kiệt trở nên kỳ quái.
Một bức thì có sáng tạo, phối màu sắc vô cùng hài hòa, có thể thấy tay nghề bất phàm.
Nhưng một bức khác, là con heo màu hồng phấn cùng một đống rau củ quả, cái quỷ gì vậy?!
Đúng lúc Nam Chi đi lên xử lý công việc, A Kiệt như nhìn thấy người thân khóc lóc kể lể: “Nam Chi, cậu nhìn xem Tô Niên Niên vẽ cái gì này? Mình thật hoài nghi không biết có phải cùng một người vẽ không.”
Nam Chi hiếu kỳ nhìn, không nhịn được phì cười.
“Từ nét vẽ có thế thấy là cùng một người. A...thật ra tấm này rất tốt, rất có sáng tạo, cậu và Hoan Hoan đi dán những tấm này ở nhà ăn đi.” Nam Chi dặn dò, vẻ mặt A Kiệt đau khổ đồng ý.
Tốt a tốt a, tất cả mọi người đều vẽ rất nghiêm túc, dùng bức hình kute hột me này để thay đổi khẩu vị cũng không tệ, A Kiệt tự an ủi trong lòng như vậy.
Giữa trưa, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng đến nhà ăn ăn cơm, mục đích chủ yếu là muốn xem xem áp phích của mình có được chọn không.
Tống Dư Hi vô cùng căng thẳng, níu lấy tay áo của Tô Niên Niên suốt, hai người không đi mua cơm, mà là đi quanh nhà ăn một vòng, phát hiện hai tấm áp phích của Tống Dư Hi.
“Wow, cái này là của cậu đúng không, thật tuyệt!” Tô Niên Niên tán thưởng từ đáy lòng, Tống Dư Hi xấu hổ cười cười, trên mặt ửng hồng như nắng chiều.