Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ở một chỗ khác của nhà ăn một đám người đang tụ tập lại, thỉnh thoảng có tiếng cười nhạo từ đó truyền đến.
Tô Niên Niên hiếu kì nhìn sang, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng có dự cảm xấu.
“Tiểu Hi, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Dựa vào dáng người nhỏ nhắn, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi chen lên phía trước, nhìn thấy tấm áp phích trên tường kia, Tô Niên Niên lập tức đen mặt lại.
Ai có thể nói cho cô biết, vì sao tấm áp phích vẽ con heo hồng phấn này lại bị rêu rao xuất hiện ở đây không!
“Ha ha ha, ban tuyên truyền hết người rồi sao? Tranh này trình độ chỉ ngang học sinh mẫu giáo!”
“Học sinh mẫu giáo còn vẽ đẹp hơn tranh này, cắt.”
“Đừng giả bộ nữa, cậu vẽ thử cho tôi xem nào? Tôi cảm thấy vẽ rất đáng yêu!”
“Đúng đấy!”
Trong đám người lập tức chia làm hai phe, một phe phần lớn là nam sinh, cảm thấy vẽ quá ngây thơ khôi hài. Một phe đa số là nữ sinh, nữ sinh đối với loại động vật dễ thương này luôn không có sức chống cự, cho nên càng thêm ủng hộ.
Ở trung tâm bàn luận Tô Niên Niên hận không thể nằm xuống giả chết, dù sao đánh chết cô cũng không thừa nhận đây là mình vẽ!
“Niên Niên, tại sao cậu không nói gì?” Tống Dư Hi hơi nghi hoặc.
“A ha ha...Tớ cảm thấy vẽ rất đẹp, phải không?” Tô Niên Niên mặt dày mày dạn bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi.
Một nam sinh bên cạnh khinh thường trào phúng: “Tranh đẹp cái quái gì, thẩm mỹ của cậu đúng là có vấn đề!”
Cậu mới có vấn đề! Tô Niên Niên lẩm bẩm. Rõ ràng đáng yêu như vậy! Các người đúng là không biết thưởng thức!
Trong lòng Tô Niên Niên bình tĩnh chửi thầm nam sinh này, chuẩn bị hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.
“Này, mọi người vây quanh đây làm gì?” Một giọng nói tràn đầy vô lại truyền đến, học sinh vốn đang vây xem đồng thời lui lại phía sau mấy bước.
Tô Niên Niên kinh ngạc nhìn người xung quanh biến hóa, hiếu kì đánh giá người tới, khóe miệng không khỏi căng ra.
Đây chẳng phải là tên lưu manh Tiêu Vũ sao!
Lần trước Tiêu Vũ xin lỗi để lại cho cô ấn tượng khá sâu đậm, khiến Tô Niên Niên cảm giác Tiêu Vũ chẳng qua chỉ là một con cừu nhỏ đội lốt cọp thôi, nhưng đối với những học sinh bình thường này mà nói, Tiêu Vũ vẫn rất có lực uy hiếp!
Hai người đàn em đi sau cậu ta, một người tên Trình Hạo Tô Niên Niên đã gặp qua, người còn lại...chính là A Kiệt ban tuyên truyền.
“Chậc chậc, ai ngu ngốc vẽ bức tranh này thế, đã xấu lại còn khó coi, A Kiệt, đẳng cấp của ban tuyên truyền đều low như thế sao?” Tiêu Vũ không khách khí trào phúng, khiến mọi người cười ồ một trận.
A Kiệt ngượng ngùng sờ đầu một cái: “Đại ca, đây là Tô Niên Niên vẽ, em cảm thấy không tệ...”
“Tô Niên Niên?!” Nghe thấy cái tên này, Tiêu Vũ lập tức xù lông, nhưng nghĩ đến trước mặt đàn em mình không thể mất mặt được, thế là hừ một tiếng: “Vẽ cũng giống như người a, Tô Niên Niên giống y như con heo này vậy...Ai ui? Hạo Hạo, cậu bóp tôi làm gì, đúng là tiểu tử thối phản chủ!”
“Đại ca...Anh đừng nói nữa...” Hạo Hạo khóc ra nước mắt, không ngừng nháy mắt ám chỉ Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ không chỉ không lĩnh ngộ được ám hiệu của cậu ta, ngược lại còn ghét bỏ nói:“Hạo Hạo, miệng méo mắt lác là bệnh đấy, cậu ngàn vạn lần không thể từ bỏ trị liệu.”
Mãi cho đến khi âm thanh u oán đằng sau lưng vang lên, hai nam sinh cao lớn một mét tám lập tức hóa đá.
“Tiêu Vũ, cậu nói ai ngu ngốc...”
Tiêu Vũ chậm rãi quay cổ cứng ngắc lại, đối mặt nhìn Tô Niên Niên.