Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Quác---------quác-----------
Trên bầu trời phảng phất rụng mấy cái lông quạ đen.
Tiêu Vũ cười khan hai tiếng:“Ai nói? Tại sao tôi không nghe thấy, Hạo Hạo, cậu có nghe thấy không?”
Hạo Hạo vội vàng kiên định lắc đầu: “Không có không có, tôi chả nghe thấy gì cả!”
“Mọi người có nghe thấy không?” Tiêu Vũ bá khí hỏi học sinh xung quanh, đám người mặc dù không biết tại sao Tiêu Vũ không dám thừa nhận, nhưng đều gật đầu không nghe thấy.
Khóe miệng Tô Niên Niên căng ra, không ngờ độ mặt dày của Tiêu Vũ lại kinh khủng như vậy!
Cô không so đo với Tiêu Vũ, chỉ muốn chạy khỏi nơi này sớm một chút.
Á á á á!
Hết lần này đến lần khác trong đám người phát ra tiếng hoan hô, giống như minh tinh điện ảnh tới.
“Cố nam thần, a a a tôi nhìn thấy Cố nam thần!”
“Vụ Thảo, Tiểu Biểu Lạp, các cậu chen cái gì mà chen, đừng cản trở tôi!”
“Wow, nữ thần Nam Chi cũng ở đó, tránh ra hết, để tôi dính chút tiên khí của nữ thần...”
Tô Niên Niên trong nháy mắt bị biển người chen tới chen lui, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng mắt một cái.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ từ xa đi tới, chính là Cố Tử Thần và Nam Chi, Cố Tử Thần một tay đút túi, thần sắc lạnh lùng, Nam Chi đứng bên cạnh anh, trên mặt là nụ cười dịu dàng thanh nhã.
Hai người này... Giống như là một cặp trời sinh.
Tô Niên Niên ngây ngốc nhìn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy chua chát.
Cố Tử Thần nhìn trong biển người mênh mông nhanh chóng thấy được thân ảnh nho nhỏ của Tô Niên Niên, nhìn thấy khuôn mặt cô đơn của cô, trong lòng đột nhiên giật một cái, lập tức không biểu tình đi về phía cô.
Tiếng hoan hô và tiếng hét bên cạnh Tô Niên Niên càng chói tai hơn, đến mức khiến cô muốn chạy trốn.
“Tại sao lại náo nhiệt như vậy, mọi người vây quanh đây làm gì?” Nam Chi cười hỏi.
A Kiệt đã lên tiếng nói trước: “Nữ thần à, chúng tôi đang xem áp phích Tô Niên Niên vẽ!”
Tô Niên Niên: “...”
Giờ phút này tâm trạng Tô Niên Niên cơ hồ sụp đổ, xấu mặt thì xấu mặt, tại sao lại xấu mặt trước mặt Cố Tử Thần a! Thật sự là quá xấu hổ!
Cố Tử Thần thoáng nhìn qua áp phích, hơi buồn cười.
Anh có thể đoán ra, tranh này hẳn là Tô Niên Niên coi anh là bé heo vẽ cho hả giận.
Chẳng qua, vẫn thật là đáng yêu.
Nhìn thấy ánh mắt của anh, tim Tô Niên Niên lập tức nhảy lên, để cứu vãn chút tôn nghiêm cuối cùng, cô ngoài dự liệu mở miệng giải thích:“Thật ra bức tranh này là có thâm ý, nguồn gốc sáng tác của nó xúc động lòng người, ý nghĩa phi phàm!”
Trong đám người bắt đầu kêu lên, nam sinh ban đầu chống lại cô còn cười cô: “Cậu nghĩ mình là họa sĩ nổi tiếng chắc, lại còn xúc động lòng người, đừng đùa nữa!”
Nam Chi cười tủm tỉm nhìn cô, cổ vũ cô nói tiếp:“Nói tiếp đi, chị cũng rất tò mò.”
Một lời nói này của nữ thần khiến nam sinh quấy rối lập tức im lặng, khiêu khích nhìn về phía Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ho khan vài tiếng, cảm giác da đầu đều tê, lung tung biên tạo một hồi nói: “Thật ra, con heo này chính là tượng trưng cho người lãng phí lương thực, còn những rau củ quả này tượng trưng cho nông sản nông dân không dễ gì thu hoạch được, nếu như lãng phí lương thực, sẽ giống như con heo này, khóc cũng không khóc được! Quan trọng hơn là, cảm hứng này đến từ danh tác “Thiếu nữ trước gương” của họa sĩ nổi tiếng Picasso, vừa có ý nghĩa trừu tượng, lại bao hàm sự lên án mạnh mẽ hiện tượng xã hội!”
Chưa nói đến người Tô Niên Niên lắc lư vô cùng lợi hại, phối hợp thêm bộ dáng hiền lành vô hại của cô, học sinh vây xem không ít người công nhận lời giải thích của cô, lại nhìn bức tranh thấy vẽ cũng không tệ.
Chỉ có Cố Tử Thần, cười như có như không nhìn Tô Niên Niên, giống như có thể nhìn thấu cô vậy.