Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong lòng Tô Niên Niên vẫn không yên tâm, cố giả bộ trấn định, sợ Cố Tử Thần vạch trần cô.
Hồi lâu sau, Cố Tử Thần chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đánh giá: “Thực sự cũng không tệ lắm.” Ánh mắt trầm tư của anh khiến Tô Niên Niên sợ hãi, luôn cảm thấy câu này của anh có ý riêng.
“Cố nam thần nói có lý, hừ, tấn áp phích này rất được!”
“Cứ coi như vậy đi, hảo hán không đấu cùng con gái, không chấp nhặt với nữ sinh các người.”
Ngay cả Tiêu Vũ cũng có nghĩa khí nói: “Đúng vậy, đơn giản là tuyệt vời!”
Tô Niên Niên càng thêm xấu hổ, chẳng qua vì không muốn mất mặt trước người khác, lừa mình dối người ưỡn ngực nhỏ lên.
Ánh mắt Cố Tử Thần dừng trên người cô một lát, liền không tự nhiên rời đi.
Trong lòng Nam Chi nhanh chóng bật cười. Cuối cùng cô cũng xác định được người Cố Tử Thần nhớ mong là ai!
“Khụ khụ, Tiểu Hi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tô Niên Niên kéo cánh tay Tống Dư Hi đi ăn cơm, trên mặt Nam Chi xẹt qua tia cười chế nhạo: “Cố Tử Thần? Không đi ăn cơm sao?”
Cố Tử Thần lạnh nhạt nhìn cô ấy một cái, lại trở về bộ dáng núi băng, đi nhanh ra ngoài.
Ăn xong cơm trưa, Tô Niên Niên thỏa mãn xoa bụng mình đi về lớp học, nằm sấp trên bàn ngủ một lát, thì bị tiếng huyên náo trong lớp học đánh thức.
Cô còn đang buồn ngủ từ trên bàn ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía nơi náo nhiệt-----Chỗ ngồi của Triệu Minh Viễn.
Lớp trưởng mang theo kính đen nặng nề, bờ môi nhếch lên, thần sắc cực kỳ không kiên nhẫn.
Không ít người vây quanh cậu ta, líu ríu không biết đang nói gì, Tô Niên Niên chỉ nghe được Lý Ân Mỹ lớn tiếng trách móc: “Lớp trưởng cậu cho chúng mình xem phiếu báo điểm đi mà! Nhanh lên nhanh lên!”
Có thành tích cuộc thi rồi sao? Tô Niên Niên hỏi thầm trong lòng, không phát hiện cơ thể Tống Dư Hi bên cạnh căng cứng, trán thậm trí còn toát mồ hôi.
Triệu Minh Viễn bị đám người quấn lấy mất kiên nhẫn, nâng kính mắt lên, đi lên bục giảng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Lúc này gần đến giờ lên lớp, học sinh cũng khá đông đủ, từng người mong chờ cậu ta công bố thành tích cuộc thi.
Triệu Minh Viễn hắng giọng một cái, máy móc đọc:“Triệu Minh Viễn, tổng thành tích 589, hạng nhất... Cao Kỳ, tổng thành tích 581, hạng hai...”
Cậu ta đọc với tốc độ rất nhanh, xếp hạng trên cơ bản không có gì lo lắng, Tống Dư Hi hạng 24, Chúc Thành hạng 28, Đường Dư tốt hơn hai người một chút, hạng 15.
Tô Niên Niên vểnh tai lên nghe, sợ bỏ sót tên của mình, thế nhưng khi Triệu Minh Viễn đọc qua hạng 30, cô vẫn không nghe thấy tên của mình.
Không phải là thi rớt đấy chứ... Tim Tô Niên Niên treo lơ lửng giữa không trung.
“Lưu Duẫn Nhi, tổng thành tích 468, hạng 42, Tô Niên Niên, tổng thành tích 465, hạng 43...” Triệu Minh Viễn ngừng lại, ánh mắt tìm kiếm nhìn về phía Tô Niên Niên.
Trong ấn tượng của cậu ta, không nghĩ Tô Niên Niên ngay cả Lưu Duẫn Nhi cũng không bằng.
Trong phòng học yên tĩnh mấy giây, sau đó có mấy người không tử tế cười ha hả, tiếng cười đầy châm chọc.
Phải biết rằng, lớp F tổng cộng có 50 học sinh, thành tích của Tô Niên Niên chính là đếm ngược từ dưới lên!
Giọng nói Trương Hiểu Tiệp the thé đầy trách móc:“Tôi không nghe lầm chứ, ha ha ha, tôi còn tưởng rằng Tô Niên Niên lợi hại thế nào, không ngờ cũng chỉ thế này.”
“Đúng nha, người nào đó bình thường chỉ biết giả vờ giả vịt, vừa thi xong đã lộ bộ mặt thật rồi, đúng là tự rước lấy nhục~” Lưu Doãn Nhi cố ý châm chọc khiêu khích, hoàn trả món nợ ngày đó Tô Niên Niên trào phúng mình.