Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 111: Chương 111: Công bố thành tích kỳ thi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Lưu Doãn Nhi, sao cậu nói chuyện khó nghe vậy, chẳng lẽ cậu không biết hôm đó Tô Niên Niên ngã bệnh à, phát huy không tốt là điều rất bình thường a!” Chúc Thành tức giận tranh cãi với bọn họ, cơ thịt trên mặt rung rung.

Lưu Doãn Nhi không khách khí nói: “Đồ lợn béo mập ú chết bầm nhà cậu, liên quan gì tới cậu hả, tôi đâu nói cậu, cậu tự dưng xen vào làm gì. Nha, hay là cậu thích Tô Niên Niên, muốn xum xoa sao không đi soi gương trước đi, mắt của cậu bình thường đều bị mù hả?”

Mặt Chúc Thành lập tức đỏ lên, cậu thật sự coi Tô Niên Niên là bạn bè, đối mặt với Lưu Doãn Nhi giội nước bẩn, cậu thật sự không cách nào giải thích.

Nói không thích, về sau Tô Niên Niên không có mặt mũi gặp người khác, tất cả sẽ nói ngay cả đồ mập cũng chướng mắt Tô Niên Niên, nói thích, cậu không thể che giấu lương tâm đi nói láo.

Cậu nắm chặt nắm đấm, mím môi.

Tống Dư Hi cũng vô cùng căng thẳng, đặc biệt là Doãn Sơ Hạ như có như không trừng cô, giờ cô bị dọa đến ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức.

Tô Niên Niên luôn im lặng mở miệng: “Thi rớt thì thi rớt thôi, cũng đâu phải thi đại học. Anh Trư, đừng chấp nhặt với chó dại, cô ta cắn anh một tiếng chẳng lẽ anh cũng phải cắn lại?” Khi nói lời này nét mặt cô vẫn bình thản, nhưng không ai nhìn ra, thật ra trong nội tâm cô rất khó chịu.

Dù sao lúc học ở cao trung Thần Giang, cô chưa từng có kết quả thi thảm như vậy, còn bị bọn Lưu Doãn Nhi châm chọc khiêu khích, nếu bây giờ còn tỏ vẻ ôn hòa không hề so đo thì mới là lạ ấy.

“Tốt! Niên Niên, mình tin cậu, đợt thi lần sau hãy cố lên! Ngã ở chỗ nào thì đứng lên ở chỗ đó!” Chúc Thành động viên Tô Niên Niên.

“Ha ha ha ha~” Học sinh trong lớp lại nở nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Trong lòng Doãn Sơ Hạ cười thầm, cô ta không hề cảm thấy mình làm sai, không có chuyện gì khiến cô ta vui hơn chuyện khiến Tô Niên Niên xấu mặt. Huống chi tờ đề cuối cùng cô ta giấu đi khó như vậy, dù Tô Niên Niên có cầm cũng không biết làm!

Thậm chí Doãn Sơ Hạ còn cảm thấy, mình đang tốt bụng giúp đỡ Tô Niên Niên, giúp Tô Niên Niên đỡ mất mặt hơn nộp giấy trắng.

Tâm tình như vậy bộc lộ hết trên khuôn mặt, đắc ý, kiêu ngạo, khinh thường, miệt thị, trở nên vô cùng ghê tởm trên khuôn mặt xinh đẹp kia.

Có điều lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào thành tích đếm ngược của Tô Niên Niên, không ai chú ý đến cô ta.

Nhưng rất nhanh Doãn Sơ Hạ cảm thấy không đúng, một ánh mắt lạnh lùng sắc bén rơi vào người cô ta, khiến cô ta khó chịu như ngồi trên bàn chông.

Là Đường Dư.

Lúc này Đường Dư đang nhìn cô ta, thấy rõ biểu cảm trên mặt cô ta, trong lòng Doãn Sơ Hạ giật nảy, chẳng lẽ Đường Dư biết cái gì?

Không có khả năng! Chuyện đó chỉ có Tống Dư Hi biết, lá gan Tống Dư Hi yếu đuối, khẳng định không dám nói cho cậu ta biết, hơn nữa lúc ấy cậu ta không ở phòng thi.

Cẩn thận phân tích một hồi, Doãn Sơ Hạ mới như trút được gánh nặng.

Đường Dư thu hết phản ứng của cô ta vào đáy mắt, lạnh đi mấy phần.

“Trật tự, cả lớp chúng ta hưng phấn như vậy thì có cần chạy mười vòng quanh sân trường tập thể không?” Giọng nói không lớn như rất có lực vang lên, cả phòng học lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Chủ nhiệm lớp Giang Mộ chắp tay đứng ở cửa ra vào, khuôn mặt nghiêm nghị, học sinh lớp F chưa từng thấy dáng vẻ nghiên túc như thế của ông, ngồi yên như bé ngoan.

Giang Mộ nhíu mày, gọi tên Tô Niên Niên: “Tô Niên Niên, đến phòng làm việc của thầy một chuyến.”

“A?” Tô Niên Niên sững sờ, sau đó dưới một đống ánh mắt nghi hoặc, cùng Giang Mộ ra khỏi phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.