Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em không sao chứ?” Trần Nguyên sốt ruột nhìn Tô Niên Niên, người ở bên ngoài nhìn vào, giống như bạn trai đang quan tâm đến bạn gái của mình.
Tô Niên Niên lắc đầu, đang muốn hỏi Tống Dư Hi mấy câu, Tống Dư Hi đã nhanh chóng cúi đầu, giống như là né tránh cô vậy.
Cô ấy không muốn nói, Tô Niên Niên cũng lười hỏi, cô nói hẹn gặp lại rồi cùng Trần Nguyên đi ra ngoài.
Hai anh em đều không quay đầu lại đi về phía trước, Cố Tử Thần mặt lạnh đứng ở đó không khỏi nhếch mép.
Có phải hai người bọn họ đang làm lơ mình không?! Dám làm lơ anh sao? Hả?!
Có cần phải tá ma sát lư(*) như vậy hay không, có cần phải mất trí như vậy hay không?
(*)Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế’ hết rên quên thầy
Vừa rồi là ai giải quyết cơn khủng hoảng! Ai là người gây shock cho mấy người vừa nãy!
Cố Tử Thần chợt cảm thấy mình không thể bình tĩnh nổi, anh nhíu chặt cậu lại muốn đuổi kịp hai người, phía sau lại truyền tới giọng nói mềm mại nhu nhược của Tống Dư Hi: “Cố nam thần, em thật sự rất cám ơn anh chuyện vừa nãy, nếu như không có anh...”
Tống Dư Hi muốn nói tiếp, lại bị Cố Tử Thần quay người lại lườm đến nỗi ngậm miệng lại.
“Cô là ai ?” giọng điệu lãnh đạm, hơi nhíu cậu lại, tựa như tưới một chậu nước lạnh lên đỉnh đầu của Tống Dư Hi.
Sắc mặt của Tống Dư Hi trở nên tái nhợt, cố gắng mỉm cười, cố chấp nhìn Cố Tử Thần, người sau chỉ khẽ liếc cô ta, ánh mắt không mang theo chút tình cảm nào, đút một tay vào túi quần nghênh ngang đi ra khỏi phòng học.
Anh ấy không biết mình... vì vậy vừa rồi cũng không phải ra mặt vì mình...
Tia may mắn cuối cùng sâu trong nội tâm của Tống Dư Hi dần tiêu tan.
Cô ấy cho rằng, Cố nam thần hoặc ít hoặc nhiều với cô ấy...
“Dư Hi, để mình đưa cậu về.” Chúc Thành ngây ngô sờ đầu, Tống Dư Hi thu hồi tâm tư đang ở trong cõi thần tiên của mình lại: “Không cần... “ , rồi lảo đảo biến mất ở trong tầm mắt của Chúc Thành.
——
Tô Niên Niên và Trần Nguyên chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, Trần Nguyên quan tâm lấy cặp sách của cô đeo lên vai, vẻ mặt tràn đầy lo âu: “Niên Niên, có phải là có người bắt nạt em hay không?”
“Không có, có ai bắt nạt em đâu.” Tô Niên Niên dửng dưng lắc đầu nói.
Trần Nguyên muốn nói lại thôi, há miệng, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Có anh ở đây, em không cần phải sợ. Có người bắt nạt em thì em cứ đi đến lớp của anh tìm anh, anh sẽ giúp em dạy dỗ kẻ đó.”
Tô Niên Niên vui vẻ mỉm cười, không ngờ rằng người anh này của mình lại trượng nghĩa như vậy.
Cô hào sảng vỗ lên bả vai của Trần Nguyên: “Vâng, em nhớ rồi.”
Trần Nguyên nhíu cậu lại: “Anh nói nghiêm túc đấy.”
“Được rồi, mau trở về nhà ăn cơm đi.”
Hai người lên xe của Trần Doãn Hoa về nhà, Cố Tử Thần lái xe đi theo ở phía sau, dọc đường đi, biểu tình của anh đen đến dọa người.
——
Về nhà ăn cơm, Tô Niên Niên xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, bò lên giường ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng sớm chiếu vào, Tô Niên Niên mơ mơ màng màng bò ra khỏi chăn. Nhắm mắt lại rửa mặt, đánh răng, chậm chạp đi xuống tầng, sau khi uống hết một cốc sữa, đi theo phía sau Trần Nguyên lên xe.
Trần Nguyên như đã thành thói quen, im lặng đưa cho Tô Niên Niên hai cái bánh bao.
Tô Niên Niên bị hành động này của anh làm cho cảm động đến nỗi suýt rơi cả nước mắt, tâm niệm đây chắc chắn là anh ruột của mình!
Nhận lấy bánh bao, cô vui vẻ gặm bánh, tham ăn đến nỗi má phồng cả lên.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Trần Nguyên dịu dàng cong khóe miệng lên.
Đưa Tô Niên Niên đến phòng học, Tô Niên Niên đón nhận ánh mắt rửa tội của toàn thể nữ sinh lần nữa.
Nếu những ánh mắt kia có thể giết chết người, vậy sợ rằng trên người Tô Niên Niên đã chồng chất vết thương, không thể nào còn sống đứng ở trong phòng học này nữa.
Nhưng nội tâm mạnh mẽ của Tô Niên Niên giúp cô không cảm thấy có áp lực nào đi đến vị trí của mình, chỉ đoạn đường ngắn ngủi mà cô cảm thấy như đang đi trên sàn catwalk vậy.
Đến vị trí ngồi của mình, Tô Niên Niên cảm thấy bất lực với cảnh tượng trước mắt.