Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 32: Chương 32: Cám ơn Cố nam thần




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Á ——” một tiếng kêu thảm bén nhọn vang lên, sau đó cả phòng học rơi vào sự im lặng chết chóc. Rốt cuộc Tống Dư Hi cũng không nhịn được, nước mắt chảy càng nhiều hơn, cả người như lá cây phất phơ trước gió, suýt nữa ngay cả đứng cũng không vững.

“Tô Niên Niên... cậu...” Doãn Sơ Hạ và Lưu Doãn Nhi làm ra vẻ bị kinh sợ, lui về phía sau theo bản năng.

Nhìn lại Tô Niên Niên, khóe miệng còn giữ nguyên nụ cười thản nhiên, chân cậu khóe mắt tất cả đều là thái độ khinh thường, nào giống dáng vẻ bị đánh?

Mà lúc này Trương Hiểu Tiệp lại che gò má của mình lại, vẻ mặt ngơ ngác không thể tin.

“Cậu dám đánh tôi! Cậu dựa vào cái gì mà dám đánh tôi!” Trương Hiểu Tiệp cuồng loạn gào rống, Tô Niên Niên bĩu môi, cô đâu có ngốc, sao có thể đứng yên để mặc cho cô ta đánh.

Trương Hiểu Tiệp không cam lòng trợn mắt nhìn Tô Niên Niên, còn chưa kịp ra tay, Chúc Thành vẫn luôn trầm mặc không thể nhịn được nữa: “Trương Hiểu Tiệp, cậu là con trai hay con gái, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?”

“Liên quan đến cậu cái rắm ấy!” Trương Hiểu Tiệp mắng lại, làm ra vẻ muốn đi qua kéo tóc của Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên cười nhạt: “Cậu còn muốn tới đây thử tiếp?”

Ngón tay của Trương Hiểu Tiệp run lên.

Đúng vào lúc này, Lưu Doãn Nhi hét lên: “Cố... Cố nam thần...”

“Cái gì mà Cố nam thần? Cậu điên rồi hả!” Doãn Sơ Hạ quát cô ta, xoay người nhìn lại, cô ta cũng ngây người ngay tại chỗ.

Ở cửa phòng học, một bóng người cao lớn đứng thẳng người khoanh hai tay ở trước ngực, lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Thật sự là Cố nam thần mà, Sơ Hạ...” Lưu Doãn Nhi thấp giọng nói, nhưng âm lượng đủ để tất cả mọi người ở đấy đều nghe được.

Tô Niên Niên lười biếng nhìn về phía cửa, nhíu cậu lại.

Cố Tử Thần bị người ta vỗ nhẹ lên bả vai, sau đó một giọng nói dễ nghe vang lên: “Sao không đi vào?”

Lúc bóng người Trần Nguyên xuất hiện ở cửa lớp F, sắc mặt của mấy người Doãn Sơ Hạ càng khó coi hơn.

Trần Nguyên nghiêng người đi vào trong nhìn quanh, thấy một đống người đều vây quanh em gái mình, lại liên tưởng đến chuyện Nam Chi nói có người bắt nạt Tô Niên Niên sáng nay, nhất thời không bình tĩnh nổi.

Anh thu hồi nụ cười ấm áp từ trước đến giờ lại, trầm mặt đi về phía cuối lớp học, Cố Tử Thần suy nghĩ, rồi cũng đi theo sau.

“Trần Nguyên... anh Tử Thần...” Doãn Sơ Hạ xấu hổ chào hỏi, cái vẻ mặt thẹn thùng kia làm Tô Niên Niên chỉ trực muốn ói.

“Em không sao chứ?” Trần Nguyên không để Doãn Sơ Hạ vào mắt, đi thẳng tới trước mặt Tô Niên Niên, ân cần hỏi em gái.

Vẻ mặt của Doãn Sơ Hạ cứng đờ lại, Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp đứng bên cạnh cũng đều không dám lên tiếng.

Các cô sợ Tô Niên Niên không biết điều tố cáo với Trần Nguyên.

Tô Niên Niên còn chưa mở miệng, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Các em đang làm gì vậy?” giống như tiếng đàn cello tuyệt vời.

Mấy người Doãn Sơ Hạ trơ mắt nhìn Cố Tử Thần, nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

“Không có gì... em... chúng em chỉ tán gẫu với nhau mà thôi, thắt chặt tình bạn.” Doãn Sơ Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, Cố Tử Thần không nói gì mà chỉ cười lạnh, không ngờ rằng Tống Dư Hi cũng tiếp lời theo: “Đúng... Cũng chỉ là tán gẫu với nhau, hẹn cuối tuần cùng đi dạo phố...”

Tô Niên Niên nhướn cậu nhìn lại, hơi không hiểu được tâm tư của Tống Dư Hi.

“Đúng vậy đúng vậy, cuối tuần chúng em hẹn nhau đi dạo phố!” Lưu Doãn Nhi phản ứng đầu tiên, vội vàng tiếp lời.

Trương Hiểu Tiệp thấy vậy: “Ngày mai nói chuyện tiếp đi, chúng ta đi về trước đi, Cố nam thần, giáo thảo Nguyên, bái bai.”

Doãn Sơ Hạ không cam lòng cắn môi dưới, nhanh chóng rời khỏi phòng học.

Tống Dư Hi chớp mắt, đôi mắt đẹp bị phủ một tầng sương mù mỏng manh, giọng nói nhu nhược không thể diễn tả thành lời: “Cám ơn Cố nam thần...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.