Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thầy ơi, vậy nếu có người không đóng nổi tiền học phí thì phải làm thế nào ạ?” Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, nghe thế nào cũng thấy giọng nói đó như cười trên sự đau khổ của người khác.
Sắc mặt của Tống Dư Hi dần trở nên trắng bệch, cô ấy nắm chặt sách giáo khoa trong tay.
Giang Mộ đứng trên bục giảng nhíu cậu lại: “Nếu có khó khăn gì có thể đến gặp riêng thầy, hôm nay cứ vậy đi, cả lớp tan học, trên đường về nhà các em nhớ chú ý an toàn.”
“Oa!” Học sinh trong lớp hoan hô ầm trời, nhanh chóng dọn dẹp sách vở.
Thấy mọi người đều không phản ứng đến lời nói của mình, Lưu Doãn Nhi bĩu môi nói: “Nhưng thầy ơi, lớp chúng ta có một bạn không đóng nổi học phí, cùng là bạn học trong lớp, chẳng lẽ chúng ta không trợ giúp bạn ấy sao?”
“Thật hay giả, là ai vậy, lớp chúng ta có người nghèo đến vậy sao?” Lý Ân Mỹ tò mò hỏi Lưu Doãn Nhi, giọng của cô ta the thé, xuyên qua tất cả tạp âm trong lớp học, truyền thẳng vào màng nhĩ mỗi một học sinh trong lớp.
Tô Niên Niên nghi hoặc nhìn Lưu Doãn Nhi, cô ta lại muốn giở trò quỷ gì?
Giang Mộ nhíu cậu càng sâu hơn, lúc anh nhận làm chủ nhiệm lớp 11F anh đã tiếp nhận hồ sơ của các học sinh trong lớp, cũng biết trong lớp thật sự có học sinh có gia cảnh bần hàn, nhưng vẫn luôn không đặt ở trong lòng.
Không ngờ rằng bây giờ lại bị đưa ra trước lớp.
“Thầy ơi, không phải thầy đã dạy chúng em phải lấy giúp người làm niềm vui sao, nếu như vậy, chúng ta nên thể hiện tấm lòng nhân ái, 'Quyên tiền từ thiện' cho một số bạn học sinh nghèo khó.” Doãn Sơ Hạ từ từ nói xong, đôi mắt được trang điểm đẹp thoáng trở nên dữ tợn.
Thì ra cô ta tốt bụng như vậy? Tô Niên Niên trợn to hai mắt, đột nhiên cảm thấy thật ra thì Doãn Sơ Hạ cũng không phải là cô gái hư hỏng.
Nhưng một giây kế tiếp, cô lại nghe thấy tiếng tí tách, lúc cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh, đã thấy nước mắt của Tống Dư Hi đang hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống mặt bàn.
“Bạn học Doãn nói đúng, nhưng thầy nghĩ không đến mức vậy đâu, mặc kệ là bạn nào có khó khăn gì trong học tập hay là trong cuộc sống, đều có thể đến tìm thầy. Còn em không cần nhắc lại chuyện quyên tiền này nữa, thầy cũng có phụ cấp chủ nhiệm lớp.” Giang Mộ nở nụ cười ấm áp, ôn hòa như gió xuân tháng ba, khôn khéo hóa giải bầu không khí lúng túng này.
“Được rồi, chúng ta đi về trước đi, tan học rồi!”
“Đi, hôm nay tớ sẽ mời các cậu ăn gà chiên!”
Học sinh trong lớp học túm năm tụm ba kết bạn rời đi, Giang Mộ nhìn xuống phía cuối lớp học, rồi cũng đi ra ngoài.
Doãn Sơ Hạ ném sách lên mặt bàn, rồi đi về phía Tống Dư Hi.
Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp cũng đi theo sau lưng cô ta.
“Bộp ——” Trương Hiểu Tiệp bá đạo vứt sách của Tống Dư Hi xuống đất: “Ai ôi, Tống Dư Hi, ngay cả tiền sách giáo khoa cậu còn chưa đóng, tại sao lại dùng sách mới thế này.”
Tống Dư Hi mím chặt môi lại, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, vành mắt hồng hồng mang đến cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Doãn Sơ Hạ không lên tiếng, chỉ cười lạnh đạp vào sách của Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi cúi thấp đầu, cô ấy không dám phản kháng, mặc cho Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp nói những lời khó nghe.
Các học sinh trong lớp đã đi về gần hết, mấy người ở lại thấy tình hình không ổn vội vàng chạy đi về mất.
Tô Niên Niên và Chúc Thành vốn đang nói chuyện với nhau, cả hai còn chưa đi, thấy cảnh tượng trước mắt này, Tô Niên Niên nhíu cậu lại, Chúc Thành đúng bên cạnh không kềm chế được: “Các cậu làm gì vậy, mọi người đều là bạn cùng lớp, bắt nạt bạn học là điều không tốt đâu.”
“Mập mạp chết bầm, cậu đi sang bên cạnh đi, thật sự coi mình làm bạch mã hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân sao? Phi, sao cậu không ra ngắm mình ở trong gương đi, xem mình là cái thứ gì.” Lưu Doãn Nhi miệng độc nói, lập tức làm Chúc Thành tổn thương không nói nên lời.
Tô Niên Niên mỉm cười nói: “Vậy cậu cho rằng, cậu là thứ gì?”
Giọng nói của cô không lớn, nhưng nhẹ nhàng lướt qua trái tim người khác, vừa nhột lại vừa sắc bén, làm cả người Lưu Doãn Nhi run rẩy.
Cô ta vẫn chưa quên, buổi sáng Tô Niên Niên mắng cô ta thế nào đâu.
“Sao chỗ nào cũng thấy cậu vậy, cậu có phiền hay không!” Trương Hiểu Tiệp cất bước đi tới bên cạnh Tô Niên Niên, giơ bàn tay lên.