Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một nữ sinh ngồi đằng trước Cố Tử Thần, nụ cười xinh đẹp, tóc dài đến eo, khí chất mỹ nữ điển hình.
“Cố Tử Thần, ban nãy lúc mình đi lên nghe thấy tin đồn của mấy nữ sinh lớp mười một.” Nam Chi say sưa kể, ai dè Cố Tử Thần không hề để ý đến cô, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
“Từ bao giờ cậu cũng nhàm chán thế vậy.” Cố Tử Thần lạnh nhạt nói, nhưng giọng nói không quá lạnh lùng, có thể thấy quan hệ giữa anh và Nam Chi không tệ.
Nam Chi đoạt lấy sách của anh, động tác thô lỗ như thế nhưng dưới tay cô lại trở nên đẹp mắt, cô cười tủm tìm nói: “Nhưng nhân vật trong tin đồn có liên quan đến cậu a, để mình nhớ lại cô bé đó tên gì, Tô... A, Tô Niên Niên!” Nghĩ đến tên Tô Niên Niên, cô đắc ý nhìn Cố Tử Thần nhíu mày, như thể đã bắt được điểm yếu của Cố Tử Thần.
Trần Nguyên ở bên cạnh nghe thấy tên Tô Niên Niên, ngẩng đầu lên.
Cố Tử Thần mở miệng: “Không biết, không hứng thú.”
“Này, cậu đúng là không thú vị, giả vờ giả vịt, hôm qua chẳng phải còn nắm tay cô bé ấy vợ chồng cùng trông nom việc nhà còn gì, hôm nay coi như không quen?” Nam Chi nói rồi lôi điện thoại ra: “Nhìn đi, hội fan hâm mộ cậu còn đăng lên diễn đàn trường học.”
Cố Tử Thần lườm hai mắt, lạnh lùng ‘A’ một tiếng, hiển nhiên là không để ở trong lòng.
Anh càng tỉnh táo lạnh nhạt, Nam Chi càng muốn trêu chọc anh, dứt khoát nói: “Nghe nói cô bé ấy bị các bạn gái bắt nạt không nhẹ, trong đó có Doãn Sơ Hạ suốt ngày dính như đuôi đi sau cậu, nhưng mà, nha đầu này vô cùng lợi hại, ngược lại đã cho đám Doãn Sơ Hạ biết một bài học.”
Trần Nguyên nghe xong không khỏi nhíu mày, có người dám bắt nạt em gái anh?
Cố Tử Thần thì cười lạnh, anh đã sớm đoán được kết quả này, nha đầu kia nhìn có vẻ thuần lương vô hại, nhưng có thể cầm đá ném xe của anh mà còn sống chết không thừa nhận, hơn nữa còn bôi mực lên mặt anh!
“Cho nên?” Cố Tử Thần khoanh tay, hai đầy lông mày lạnh lẽo, Nam Chi nhìn mà sợ run: “Cậu thật đúng là... muốn biết kết cục không?” Nam Chi tận lực thừa nước đục thả câu: “Khụ khụ, em gái Tô nói, dù Cố nam thần muốn qua lại với cô ấy, thì cũng phải hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không. Chậc chậc chậc, mình thật muốn biết cô bé đó là dạng người gì, thế mà ngay cả hotboy Cố Tử Thần của chúng ta cũng ngứa mắt ~”
Nam Chi nở nụ cười, rõ ràng cô thấy Cố Tử Thần hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra.
“Nhàm chán.” Cố Tử Thần tiếp tục lật sách, có điều suy nghĩ lại thất thần.
Hóa ra con heo kia ghét anh như vậy!
Trần Nguyên nhìn Cố Tử Thần khó chịu, thở dài, dời ánh mắt, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào Nam Chi đang nhìn mình, tai anh lập tức nổi lên màu hồng, Nam Chi cũng vội quay người đi.
Trải qua một ngày học, Tô Niên Niên ngáp một cái, cướp không ít đồ ăn vặt của Trư ca xong, tâm trạng mới khá hơn.
Tiết cuối cùng là tiết của Giang Mộ, khiến Tô Niên Niên không ngờ là thầy ấy lại dịch toán.
Phải biết, Tô Niên Niên kém toán nhất, vò đầu bứt tai, vội vàng ghi chép.
Tống Dư Hi vẫn đang ỉu xìu, có điều Tô Niên Niên đang bạn chép bài, nên không để ý đến sự khác thường của cô ấy.
Dạy xong, Giang Mộ ở lại một chút nói mấy chuyện trong lớp, nhắc đến chuyện học phí.
Học phí của Tô Niên Niên đã được Sở Tố Tâm chuẩn bị xong, không có gì đáng lo. Bỗng dưng một âm thanh vang lên phá vỡ sự yên bình.