Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong vô hình, Cố Tử Thần đã coi Đường Dư như tình địch, và Đường Dư cũng thế.
Ánh mắt gặp nhau trên không trung, có áp lực vô hình tỏa ra giữa hai người, khiến học sinh trên sân yên tĩnh lại.
Tô Niên Niên chớp mắt mấy cái, thoáng nhìn qua Cố Tử Thần ở xa xa, bĩu môi, tiếp tục tập trung cổ vũ cho lớp mình.
Nghỉ ngơi mười phút, trận đấu thứ hai bắt đầu.
Mỗi lớp đấu với nhau, hạng nhất sẽ bước vào trận chung kết của toàn trường.
Tất cả cuộc tranh tài trước vòng chung kết đều phải tiến hành xong trong buổi chiều, yêu cầu vô cùng cao với tuyển thủ dự thi.
Chơi trận hai được một phần ba, đám người Đường Dư quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi, mấy học sinh dự bị lên. So với đội chủ lực mà nói, kỹ thuật của mấy người dự bị không được tốt, chưa chơi được bao lâu đã bị đối thủ vượt qua.
Rơi vào đường cùng, Đường Dư đành phải ra sân lần nữa, mới cứu vãn được tình thế.
“Ai da, chiến thuật lớp chúng ta có vấn đề rồi, cậu nhìn mấy người kia đi, phối hợp quá kém, Hà Tiếu chơi quá nhanh, lớp trưởng chạy quá chậm, tất cả đều dựa vào một mình Đường Dư, như thế có thể thắng sao? Ôi thật là...” Một nam sinh ở đằng sau phàn nàn, Tô Niên Niên nghe mà nhăn mày.
Cô không biết nhiều về bóng rổ, nhưng có thể nhìn ra tất cả trọng trách của lớp F đều đặt trên vai Đường Dư, một khi Đường Dư ra sân, khẳng định sẽ thua.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy... không biết thể lực của cậu ấy có chống đỡ nổi không.
Nghỉ ngơi giữa trận, Tô Niên Niên chạy tới đưa nước cho Đường Dư, Đường Dư nhận lấy uống mấy ngụm lớn, giọt nước dọc theo hầu kết nhấp nhô, cực có mị lực của đàn ông.
“Đường Dư, hay là cậu nghỉ một lát đi.” Tô Niên Niên lo lắng nói.
Đường Dư lắc đầu, cười: “Không sao, cậu quên mình từng trong đội bóng của tỉnh rồi à? Chút vận động ấy không tính là gì, cậu đừng lo lắng.”
“Nha...” Tô Niên Niên thở dài, nhìn điểm số trên bảng.
Giờ điểm hai lớp đã gần sát nhau, nếu như lúc này Đường Dư ra sân, có khả năng tình thế sẽ xoay chuyển.
Cũng may nửa trận sau đám người Hà Tiếu chơi cũng ổn, thành công chiến thắng.
Bên lớp 12, Cố Tử Thần cũng chuẩn bị bước vào trận đấu tiếp theo.
Không lâu sau, trận đấu thứ ba bắt đầu, Cố Tử Thần theo thói quen nhìn về phía lớp F.
Tô Niên Niên vung quả cầu vải nhiều màu, miệng hô: “Đường Dư cố lên, lớp F cố lên!”
Ánh mắt Cố Tử Thần chìm chìm, quay đầu đi chỗ khác, dẫn bóng vọt về phía rổ của đối phương.
Đối phương cuống không kịp chuẩn bị, bị Cố Tử Thần vọt lên hàng phòng thủ, làm quả Slam Dunk.
“Oa”, trên sân vang lên tiếng hét chói tai.
Cố Tử Thần ở vị trí hậu vệ, phụ trách khống chế bóng và chuyền bóng, hai trận trước chơi rất khiêm tốn. Lúc này lại thay đổi phong cách, tấn công như vũ bão, di chuyển như chớp, ném bóng chính xác, người xem hoa cả mắt.
Mọi người được xem đã mắt, nhưng đối thủ của lớp 12A thì buồn đến chết...
Dù sao bọn họ cũng là đội hạt giống, nhưng vì sao lại bị tên Cố Tử Thần ngược thành thế này!
Dưới ánh mắt bi phẫn của đội đối thủ, Cố Tử Thần ném quả bóng cuối cùng, lạnh nhạt cầm vạt áo lau mồ hôi.
Điểm trên bảng: 89:34.
Tất cả mọi người bị điểm số hù dọa, Cố Tử Thần bị cái gì kích thích vậy, có cần mạnh như thế không?
Một bên khác, lớp 11F cũng thành công chiến thắng.
Đến đây, quán quân lớp 10 lớp 11 lớp 12 đã được xác định. Mấy giáo viên thể dục làm trọng tài bàn bạc xong, công bố sắp bắt đầu trận đấu tranh chức quán quân!