Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người nóng lòng chờ xem trận chung kết, không ngờ đội bóng rổ lớp 10 lại vô cùng biết mình biết ta, biết không thể đấu lại hai tôn địa thần lớp 11, lớp 12, thế là sảng khoái từ bỏ thi đấu, dù sao cũng đã vào trận chung kết, chẳng khác gì quý quân.
Hai đội bóng tập trung giữa sân bóng, giữa tiếng hoan hô của mọi người, trận chung kết bắt đầu!
Vì trên sân có Cố Tử Thần và Đường Dư mà tiếng hô hỗn loạn, không phân biệt rõ rốt cuộc đang ủng hộ ai.
Ý chí của Tô Niên Niên kiên định, hoàn toàn không bị đám người Doãn Sơ Hạ bên cạnh ảnh hưởng, tiếp tục cổ vũ cho Đường Dư.
“Đường Dư cố lên, Đường Dư chiến thắng!” Tô Niên Niên la hét, bỗng cảm giác một ánh mắt lạnh buốt quét về phía cô.
Cô sợ run người, chỉ thấy trên sân Cố Tử Thần đang lạnh lùng nhìn cô, những nữ sinh xung quanh không rõ tình hình còn tưởng rằng là Cố nam thần đang chú ý bọn họ, ai cũng kích động suýt ngất.
Tô Niên Niên nở nụ cười cứng ngắc, trong lòng buồn bực không thôi, hoàn toàn không hiểu mình đã làm sai chỗ nào.
Càng nghĩ, cô đành phải chân chó hùa cùng mọi người hô: “Cố nam thần, cố lên, Cố nam thần, anh đẹp trai nhất...”
Sau khi hô xong, cuối cùng Cố Tử Thần cũng thu lại ánh mắt, nơi khóe mắt hiện ra ý cười thỏa mãn.
Đường Dư nhanh chóng luồn lách, vòng qua hai người, dứt khoát ném vào rổ.
“Bộp--------“ bóng rổ ở giữa không trung bị lấy xuống, Cố Tử Thần dẫn bóng, truyền bóng cho đồng đội đang ở đường ba điểm.
Tô Niên Niên nhìn mà choáng, trời ơi, Cố Tử Thần thật lợi hại mà, sức bật quá tuyệt vời.
Đường Dư không hề lúng túng, ổn định tiết tấu, bắt đầu chiến đấu.
Hai người anh tranh em đuổi, điểm số rất sát sao, học sinh ở khán đài dần yên tĩnh lại, nín thở xem trận đấu này.
Đồng đội của Cố Tử Thần hình như cảm nhận được anh muốn đọ sức với Đường Dư, rất ăn ý cho hai người không gian đầy đủ, để hai người phô bày tất cả kỹ thuật.
Kết quả là, hai người phô diễn đủ mọi kỹ thuật, slam dunk, một tay ném rổ... người xem hoa cả mắt.
Trận đấu bước vào hồi cuối, điểm số giữa hai đội vẫn không có chênh lệch rõ ràng.
Mắt thấy tiếng còi sắp vang lên, một thành viên trong đội Cố Tử Thần dưới tình hình cấp bách, truyền bóng lung tung ra ngoài.
Quả bóng bay qua không trung theo một đường vòng cung rất đẹp, nhưng không truyền vào trong tay Cố Tử Thần, mà bay đến khán đài.
Trên khán đài không ít nữ sinh bụ hù dọa hét lên, Tô Niên Niên ngẩng đầu, quả bóng đang bay về phía cô đứng, người bên cạnh chen lấn đông nghìn ngịt không thể động đậy, bất đắc dĩ, cô đành vươn tay ôm đầu, hi vọng đừng bị đập quá mạnh.
“Bốp -------------“ Điều khiến người ta không tưởng tượng được là quả cầu lại bay ra ngoài, rơi vào mặt đất đằng xa.
Đường Dư thở phì phò, ban nãy chính cậu xông lên cản bóng.
Cậu lo lắng nhìn qua Tô Niên Niên, trong ánh mắt tràn ngập lo âu.
Tô Niên Niên lấy lại tinh thần, lắc đầu với cậu biểu thị mình không sao.
Nhưng đúng lúc này, một nam sinh lớp 12 nhanh tay lẹ mắt nhặt quả bóng lên đứng ở chỗ ba điểm ném vào, vận may rất tốt, dễ dàng vào rổ.
Hết thời gian, trọng tài thổi còi, tuyên bố: “Điểm số cuối cùng 69:67, đội lớp 12 thắng!”
Đội lớp 12 vang lên tiếng hoan hô cùng tiếng hét ầm ĩ, nhưng trên mặt Cố Tử Thần không có một nụ cười.
Anh không hề cảm thấy mình đã thắng.