Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc dù đội anh đã thắng trận đấu, nhưng cứu được Tô Niên Niên, lại là Đường Dư.
Ban nãy anh cũng chạy về phía Tô Niên Niên, nhưng thực sự cách quá xa, không thể cản được quả bóng kia.
Trước khi rời đi, anh nhìn thấy bên lớp 11 tiếng người ồn ã, tất cả mọi người đang hoan hô ăn mừng.
Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ, cười rạng rỡ như hoa, hưng phấn la hét gì đó với Đường Dư, Đường Dư đứng trước cô, môi mỏng khẽ mỉm cười.
Cố Tử Thần không thể không thừa nhận, trận đấu này, là Đường Dư thắng.
Cho đến bây giờ, anh mới hiểu rõ tình cảm của mình với Tô Niên Niên, không chỉ là trò chơi, cũng không phải nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Mà là quan tâm thật lòng.
Nhưng càng như vậy, càng khiến anh không dám thừa nhận.
Anh giả vờ điểm nhiên như không có việc gì, xoay người, đập tay với đồng đội, sau đó rời đi.
-----------------------------------
Mặc dù không đạt được chiến thắng cuối cùng, nhưng đội bóng rổ lớp 11F cũng đã đứng hạng hai toàn trường, dĩ nhiên là phải chúc mừng.
Tô Niên Niên ăn mừng cùng lớp, khi về đến nhà đã gần 8 giờ.
Cô vội vàng cầm sách đến Cố gia, đẩy cửa ra, Cố Tử Thần đang cầm thức ăn cho chó cho Đại Viên ăn.
Thấy cô vào, Cố Tử Thần nhíu mày: “Ra ngoài.”
“A?” Tô Niên Niên theo bản năng lui về sau một bước, cho là Cố Tử Thần tức giận.
Thấy động tác này của cô, Cố Tử Thần nói chậm lãi: “Để mèo em ra ngoài!”
Tô Niên Niên vội nhìn, quả nhiên, chẳng biết từ lúc nào Bao Bao đã đi theo phía sau cô, còn mai phục ở một nơi hẻo lánh, không chú ý thì rất khó phát hiện.
“Meo meo~” Bao Bao tủi thân kêu hai tiếng, Đại Viên đang ăn cũng kêu hai tiếng “gâu gâu”, hình như có vẻ rất vui.
Cố Tử Thần đen mặt, vỗ đầu Đại Viên: “Mày vẫn nên ra ngoài đi.”
Đại Viên hưng phấn vẫy đuôi, cùng Bao Bao ra ngoài chơi đùa.
Tô Niên Niên vẫn đứng ở cửa, cảm thấy vào không được, lui cũng không xong, vô cùng bối rối.
“Thất thần làm gì, làm bài tập xong chưa?” Giọng nói Cố Tử Thần lạnh lùng.
Tô Niên Niên vội đi vào, lấy vở và đề thi ra, ngoan ngoãn bắt đầu làm bài tập.
Làm xong, theo thường lệ đưa cho Cố Tử Thần kiểm tra, hôm nay hình như Cố Tử Thần cực kỳ không vui, rất nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai của cô.
“Tô Niên Niên, kiến thức này em có cần nói lại cho em không? Có cần dạy em làm ví dụ mẫu hay không?” Giọng nói của Cố Tử Thần mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Tô Niên Niên cúi đầu, gãi tóc: “Nha... Em quên mất... Thật xin lỗi...”
Cố Tử Thần hừ một tiếng, sắp xếp cho cô nhiệm vụ học tập mới, quả một buổi tối, Tô Niên Niên mệt rã rời.
Tô Niên Niên không rõ, vì sao tối hôm nay độ khó của bài không chỉ tăng lên, mà Cố Tử Thần cũng giảng cực kỳ nhanh, không có chút kiên nhẫn nào, có mấy chỗ không nghe hiểu. Nhưng dưới thái độ áp bách của Cố Tử Thần, cô không dám nói gì.
Cô bắt đầu mù mờ làm bài, hoàn toàn không hiểu rõ vì sao thái độ của Cố Tử Thần với cô lại quay ngoắt 180 độ như vậy.
Cố Tử Thần không ngồi bên cạnh cô như ngày thường, mà đứng trên ban công ở đằng xa, chỉ cho cô một bóng lưng gầy.
Vào lúc cô không phát hiện, ánh mắt Cố Tử Thần rơi trên người cô.
Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, làn mi thật dài run run, thỉnh thoảng cô bực bội kéo tóc cắn bút.
Anh cảm thấy trong lòng rối tinh rối mù, một mặt, anh hiểu rõ tình cảm của mình với Tô Niên Niên.
Mặt khác, anh lại không biết biểu đạt làm sao.