Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ngông cuồng! Con biết con đang nói cái gì không!” Cố Ngôn Chuẩn cả giận nói.
Cố Tử Thần mặt không biểu tình nhìn ông, môi mỏng giật giật: “Con rất rõ ràng, cũng rất tỉnh táo.”
Cố Ngôn Chuẩn chỉ cảm thấy trái tim như rơi xuống vực sâu, lạnh lẽo vô cùng.
“Dù cho suy đoán của con là thật, đó cũng là ông nội con! Con hưởng thụ đời sống vật chất, con có tất cả, đều là ông nội con cho, mà con thì sao? Con muốn tìm ra cái gọi là chứng cứ để đưa ông ấy vào ngục giam sao?”
“Theo ý của bố, nếu con giết người, bố cũng sẽ bao che cho con sao? Mà còn cho rằng tất cả đều là chuyện đương nhiên?” Cố Tử Thần hỏi lại.
Cố Ngôn Chuẩn á khẩu không trả lời được, thật ra ông muốn thốt ra “Đương nhiên”, nhưng ông hiểu được, đây là sai.
Thế nhưng vừa nghĩ tới năm đó Tô Dĩ An chết không phải ngoài ý muốn, mà có thể là lão gia tử nhúng tay vào, ông đã cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Công ty còn có việc, cha đi về trước.” Dập tắt tàn thuốc, Cố Ngôn Chuẩn quay đầu rời đi, thân thể mệt mỏi, thần sắc tiều tụy, cả người ông như già nua mấy tuổi.
Cố Tử Thần nhìn qua bóng lưng của ông, không biết nên vui hay buồn.
Một mình anh ngồi trên ghế ngây ngốc hồi lâu, bên cạnh có một đứa bé đáng yêu nằm sấp trên ghế cầm bút sáp màu vẽ tranh, còn cười tủm tỉm đưa bức vẽ cho anh.
Cố Tử Thần tiếp nhận, phía trên vẽ rất đơn giản trời xanh mây trắng và một ngôi nhà, tràn đầy ngây thơ.
Đứa bé bị mẹ gọi đi, Cố Tử Thần cầm giấy vẽ gấp mấy một lúc, một chiếc thuyền giấy tinh xảo hiện ra trong tay anh.
Là Tô Niên Niên dạy anh cách gấp thuyền giấy.
Anh thở dài một tiếng, đứng dậy, trở về phòng bệnh của Tô Niên Niên.
Đẩy cửa vào, Tô Niên Niên đang uống canh, nhìn thấy anh như được đại xá: “Cố Tử Thần, anh mau tới đây!”
“Ừm?” Cố Tử Thần hiếu kì đi qua, Tô Niên Niên đưa cái bát trong tay cho anh, nước mắt đầm đìa nói: “Mau giúp em uống hết! A a a mẹ em sắp tới rồi, uống nhanh!”
Cố Tử Thần không biết rõ nội tình bị buộc uống hết canh, lập tức anh cảm thấy đầu lưỡi không còn là của mình.
Cái hương vị kì quái này...Tuyệt đối là tác phẩm của Sở Tố Tâm.
Anh không hề đoán sai, cáu này đích thực là Sở Tố Tâm nấu. Con gái nhà mình trải qua chuyện đáng sợ như vậy, bà tự trách ghê gớm, tình thương của mẹ đong đầy, mượn phòng bếp bệnh viện nấu cho Tô Niên Niên “Canh dưỡng sinh” thần kì, chọn toàn nguyên liệu bổ dưỡng cùng thuốc bắc, cách một đầu hành lang, hương vị kia có thể khiến bệnh nhân viêm mũi muốn đổi phòng bệnh.
Vừa uống xong canh, Sở Tố Tâm từ bên ngoài đi vào, trong tay còn cầm một túi hoa quả lớn: “Niên Niên, canh mẹ nấu con uống xong chưa? Mẹ lại múc cho con bát nữa!”
Tô Niên Niên: “...”
Cố Tử Thần: “...”
“Mẹ...Không cần đâu, con muốn ăn cái khác...” Tô Niên Niên yếu ớt mở miệng.
“Không được! Bác sĩ nói con phải ăn kiêng, bây giờ uống canh là tốt nhất rồi! Mẹ đi múc cho con một bát nữa a, chờ mẹ một chút.”
Tô Niên Niên ưu thương nhìn bát canh lại đưa đến tay, bên trong có vật thể khả nghi màu nâu, nhìn ánh mắt tha thiết của mẹ mình, trong nội tâm chảy nước mắt không ngừng.
“Cô, cô đi nghỉ ngơi một lúc đi, để cháu chăm sóc Niên Niên.” Cố Tử Thần mở miệng khuyên một câu, lễ phép đưa bà ra ngoài.
Tô Niên Niên đưa bát canh cho anh: “Không thể đổ đi, mũi mẹ em rất thính! Làm thế bà sẽ phát hiện! Trước kia mỗi lần ở trong nhà đều bị bắt được!”
Khóe miệng Cố Tử Thần căng ra, tiếp nhận bát, vô cùng lo lắng cho tương lai của mình.