Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 301: Chương 301: Xin lỗi (10)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Tử Thần nhíu mày, không rõ ý ông.

Cố Ngôn Chuẩn thở dài, trong ấn tượng của ông, ông và đứa con trai này không tiếp xúc nhiều với nhau. Từ nhỏ Cố Tử Thần đã trầm mặc ít nói.

Nhiều khi, ông cảm thấy nội tâm tràn đầy tự trách.

Năm ấy ông đã suy nghĩ sai lầm nên mới dẫn đến bi kịch này.

Ông có lỗi với Tô Dĩ An, có lỗi với Diệp Tư Vân, càng có lỗi với Cố Tử Thần.

Ông không làm tròn trách nghiệm của một người cha, những năm này bận rộn công việc, nhiều khi, thậm chí ngay cả Cố Tử Thần học lớp mấy cũng không rõ.

Duy nhất một lần, ông thật vất vả mới thu xếp đi đón Cố Tử Thần tan học, chờ ở cổng trường tiểu học thật lâu cũng không thấy Cố Tử Thần.

Ông cho rằng Cố Tử Thần trốn học, vô cùng tức giận gọi điện thoại cho bảo mẫu, mới biết được Cố Tử Thần đã về nhà.

Mỗi lần gặp Cố Tử Thần, nó sẽ cao lên một chút, khuôn mặt càng ngày càng giống mẹ nó, tính tình càng ngày càng lạnh lùng.

Cõi lòng ông đầy áy náy, nhưng không biết bù đắp thế nào.

“Tử Thần...” Cố Ngôn Chuẩn muốn nói lại thôi, phát hiện không biết nên nói chuyện với Cố Tử Thần như thế nào.

Cố Tử Thần giống như không nhìn ra khao khát bên trong ánh mắt già nua của ông, dưới ánh mắt tràn đầy áy náy của cha, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: “Cố gia nợ Tô gia cái gì?”

Cố Ngôn Chuẩn nhả một vòng khói, viết tình thân đã rạn nứt khó có thể trở lại như cũ, không cưỡng cầu nữa, mà đem chuyện xảy ra năm đó nói ra.

“Năm đó, cha và cha Niên Niên cùng làm một hạng mục, tới thời điểm hợp tác cuối cùng liền xảy ra xung đột với ông ấy. Ngày kí hợp đồng, ông ấy không nguyện ý tới, vốn định mang Niên Niên đi ra ngoài chơi, thế nhưng không chịu nổi thỉnh cầu của cha, đi nửa đường ông ấy liền vòng lại, không nghĩ tới trên đường đi xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”

Ngữ khí ông lạnh nhạt, giống như là đang kể chuyện của người khác.

Nhưng không ai có thể hiểu rõ nỗi thống khổ của ông, nếu như không phải tuổi trẻ khinh cuồng, nếu như không phải khí phách tùy hứng, đã không cãi nhau với Tô Dĩ An, Tô Dĩ An đã sớm tới công ty, có lẽ đã không xảy ra tai nạn xe cộ.

Cố Tử Thần cau mày, không nói một lời.

Cha Tô Niên Niên, là bởi vì cha anh mà qua đời...

“Rất muốn nói xin lỗi với Niên Niên, thế nhưng không dám, sự nó oán trách cha. Tử Thần, cha không phản đối con hẹn hò với Niên Niên, chỉ hy vọng con tốt với Niên Niên một chút, đừng phụ nó...Nó giống cha của nó, đều rất hiền lành tốt bụng...”

“Con sẽ đối tốt với cô ấy.” Cố Tử Thần chặn lời ông: “Sẽ không vì áy náy mà đền bù, mà là chân chính đối tốt với cô ấy.”

Cố Ngôn Chuẩn kinh ngạc nhìn con trai mình, giật mình phát hiện nó đã cao hơn mình, mà lại còn biết được suy nghĩ của mình.

Nó đã trưởng thành, cách ông càng ngày càng xa.

Chỉ là câu nói tiếp theo của Cố Tử Thần khiến ông như bị thương nặng, Cố Tử Thần cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cha thật sự coi chuyện năm đó chỉ đơn thuần là ngoài ý muốn sao? Cha nghĩ chuyện này không hề có một chút quan hệ với ông nội sao?”

Nếu không phải ngày đó anh ở Cố gia nghe thấy đoạn đối thoại giữa ông nội và người khác, từ đó tìm kiếm chút dấu vết, thì anh cũng thật sự tin tưởng, cha mình hại chết cha Tô Niên Niên, hơn nữa còn là chuyện ngoài ý muốn.

Anh biết rõ, chuyện kia tuyệt đối không có khả năng là ngoài ý muốn.

“Con có ý gì? Con đang hoài nghi ông nội con sao?” Bộ dáng Cố Ngôn Chuẩn không thể tin nổi.

Cố Tử Thần cười thanh lãnh: “Xưa nay con chưa từng hoài nghi một người không có cơ sở, con sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh cho cha xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.