Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tỉnh lại sau giấc ngủ, phảng phất giống như cách cả một đời.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Niên Niên khi tỉnh lại.
Từng tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô vươn tay muốn sờ vào ánh sáng, lại phát hiện tay mình bị người khác nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cúi đầu xem xét, là Cố Tử Thần.
Anh ghé vào giường ngủ thiếp đi, lông mi thật dài che phủ một mảng bóng râm, tạo ra sự chênh lệch sáng tối rõ ràng.
Hình như cảm nhận được cô khẽ động, Cố Tử Thần cũng phản ứng, mở mắt ra.
“Tỉnh rồi?” Hỏi thăm một câu, Cố Tử Thần ngồi thẳng người: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Tô Niên Niên sửng sốt hồi lâu, chỉ ngơ ngác gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Giống như chuyện xảy ra trước đó chỉ là nằm mơ, rõ ràng còn ở núi Thanh Hà, bây giờ đã ở bệnh viện.
Nội tâm sợ hãi khiến lòng bàn chân cô lạnh toát, cô lẩm bẩm nói: “Em không phải đang nằm mơ chứ...”
Có lẽ cô nghĩ sau khi tỉnh mộng sẽ bị bắt về, bán cho một tên ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, bị một người đàn ông xa lạ coi là công cụ sinh dục, trải qua ngày tháng sống không bằng chết.
Cố Tử Thần nắm chặt tay cô, nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, đã qua rồi, không sao...”
Tô Niên Niên túm chặt lấy tay anh, không dám buông ra.
Cố Tử Thần nhỏ giọng an ủi cô một phen, lúc này mới khiến cảm xúc của Tô Niên Niên ổn định lại.
Đợi đến buổi sáng, mấy người Sở Tố Tâm và Trần Doãn Hoa chạy tới Giang Thành, mẹ con gặp nhau, ôm nhau khóc rống không thôi, Tô Niên Niên thút tha thút thít nói: “Mẹ, con muốn về nhà, về sau con sẽ không ra ngoài nữa...”
Sở Tố Tâm gật đầu: “Được, về sau con lại ra ngoài mẹ sẽ đánh gãy chân con...”
Những người khác nhìn chảy mồ hôi lạnh, đây quả thật là mẹ con ruột sao?
Khiến Tô Niên Niên kinh ngạc nhất là, cha Cố Tử Thần cũng tới.
Trong ấn tượng của cô, Cố Ngôn Chuẩn là một người bận rộn trăm công ngàn việc chỉ hận một ngày không thể có 48 tiếng, thế mà lại bỏ công việc Cố thị đến đây thăm cô, khiến cô vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Cố Ngôn Chuẩn không chỉ tới một mình, còn đem theo cả bác sĩ gia đình và nhân viên hộ lý của Cố gia tới. Lập tức, các bác sĩ của bệnh viện chạy tới, bị cảnh này làm cho chấn kinh.
Cố Ngôn Chuẩn khoát tay, trực tiếp đổi cho Tô Niên Niên phòng bệnh tốt nhất. Không cần gì khác, chỉ cần yên tĩnh.
Cả bệnh viện bị Cố Ngôn Chuẩn làm cho ngơ ngác, nghe ngóng một hồi mới biết đây là nhà giàu có ở Dụ Thành, nhất thời chăm sóc Tô Niên Niên như lão phật gia.
“Niên Niên à, đừng lo lắng, cảnh sát đã bắt được người xấu rồi, cháu hãy yên tâm tĩnh dưỡng, nhanh chóng bình phục nhé.” Cố Ngôn Chuẩn ngữ khí ôn hòa trò chuyện cùng Tô Niên Niên, đưa quả táo đã gọt trong tay cho cô.
Sở Tố Tâm trợn trừng mắt một cái, tâm cơ người này thực sự quá sâu! Biết Cố Tử Thần và Tô Niên Niên hẹn hò, không chỉ không phản đối yêu sớm, hiện tại còn nhiễm nhiên đối đãi với Tô Niên Niên như con dâu!
Tô Niên Niên khiếp sợ nhận lấy quả táo: “Cảm ơn chú, chú không cần lo lắng cho cháu, cháu sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình.”
Cố Ngôn Chuẩn nở nụ cười hiền lành, lại dặn dò cô một phen, sau đó mới đứng dậy, kêu: “Tử Thần, cùng ta ra ngoài một chút.”
Cố Tử Thần lên tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Niên Niên rồi theo cha đi ra ngoài.
Hai cha con đi đến vườn hoa bệnh viện, Cố Ngôn Chuẩn rút từ trong túi ra một điếu thuốc, nhóm lửa, hít một hơi thật sâu.
“Cố gia chúng ta có lỗi với Tô gia, nếu như có có hội, đối với Tô Niên Niên tốt một chút, thay ta trả nợ.”