Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới sự trấn an của anh, Tô Niên Niên dần dần không còn giãy dụa nữa, thậm chí còn cẩn thận từng li từng tí cọ xát trong ngực anh.
Động tác nhỏ này làm lòng Cố Tử Thần càng đau hơn.
Nhẹ nhàng vén chăn lên, Cố Tử Thần nắm chặt tay cô trong tay mình, giọng nói trầm thấp trong bóng đêm: “Niên Niên, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, thời điểm em cần anh nhất, anh lại không ở bên em.
Thật xin lỗi, không có bảo vệ em cẩn thận, khiến em phải chịu những tổn thương này.
Niên Niên sịt mũi một cái, giống như là khóc, nhỏ giọng nói: “Cố Tử Thần, tại sao bây giờ anh mới đến, em chờ anh rất lâu rồi.”
Giọng mũi của cô rất nặng, cơ hồ không phân biệt được rốt cuộc cô đang nói cái gì, nhưng Cố Tử Thần vẫn nghe được rõ ràng, giọng nói nặng nề: “Là anh không tốt.”
Mười ngón tay đan xen, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ lòng bàn tay đối phương, Cố Tử Thần dẫn dắt tay cô dừng trên mặt mình: “Nếu như không vui thì đánh anh đi.”
Ngón tay Tô Niên Niên lạnh đến dọa người, xẹt qua trên mặt anh, lướt qua mi tâm, con mắt, mũi, thậm chí cảm nhận được lông mi anh rung rung khi anh nháy mắt.
Cô nói lầm bầm: “Đầu heo.”
Cố Tử Thần thấp giọng cười cười, khiến người ta nghe thấy khổ sở.
“Anh kể cho em chuyện xưa nhé” Cố Tử Thần mở miệng, nói về chuyện mình đã trải qua từ nhỏ đến lớn.
Tô Niên Niên an tĩnh chăm chú nghe anh kể chuyện xảy ra khi còn bé, nghe anh bị tủi thân ở Cố gia, nghe anh kể các sở thích không muốn người khác biết.
Một người kể, một người nghe nhập thần, bất tri bất giác đã trôi qua hai giờ.
Tô Niên Niên buồn ngủ tựa đầu vào vai anh.
Cố Tử Thần dịu dàng nói: “Niên Niên, đi ngủ đi.”
Tô Niên Niên mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng.
Cố Tử Thần đưa cô ra khỏi gần giường, đặt lên giường, sau đó ấn chuông ở đầu giường, một lát sau, y tá còn đang ngái ngủ đi tới.
“Đã hơn mười hai giờ, hai người thật đúng là giày vò người khác.” Cô ta nhỏ giọng oán trách, lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Tô Niên Niên.
Tất cả đều bình thường.
Ánh mắt Cố Tử Thần dịu dàng, nhìn chằm chằm Tô Niên Niên.
Y tá vừa quay đầu, liền thấy ánh mắt thâm tình của anh, trái tim lập tức đập thình thịch.
Ngọc Hoàng thượng đế chúa Jesus ơi tại sao trên thế giới lại có người đẹp trai như vậy!
“Bên kia còn có một chiếc giường nhỏ có thể nghỉ ngơi.” Y tá nhăn nhăn nhó nhó nói xong, liền thấy Cố Tử Thần ngồi xuống bên giường, cầm tay Tô Niên Niên.
“Không có việc gì, tôi ở đây chăm sóc cô ấy cũng được.”
Nội tâm y tá cảm thán người anh trai này thật tốt, thu dọn đồ đạc đi ra.
Tô Niên Niên khi ngủ bắt đầu đạp chăn, bị Cố Tử Thần cản lại, thuận tiện cố định tay cô, để tránh đụng phải kim làm bị thương.
Tư thế ngủ không thoải mái, Tô Niên Niên đá đá chăn, mơ màng mở mắt ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Cố Tử Thần, anh đừng đi.”
“Anh không đi.” Giọng nói nhàn nhạt nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Tô Niên Niên hài lòng cọ đầu vào gối, lười biếng ngáp một cái: “Phải chờ em ngủ rồi mới được đi, không được, ngủ rồi cũng không thể đi” nói mê mấy câu, cô lại ngủ thiếp đi.
Cố Tử Thần rủ lông mi xuống, cẩn thận vuốt ve lòng bàn tay Tô Niên Niên.
Nếu quả thật có thể không đi thì tốt biết mấy.
Chỉ hy vọng, lúc còn sống, có thể bảo vệ em thật tốt.
Dù cho khi đó anh không thể ở bên cạnh em.
Khóe miệng của anh cong lên nụ cười trào phúng.
Thật xin lỗi, vô cùng xin lỗi.