Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 304: Chương 304: Cuộc sống hạnh phúc của heo mập (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên đang oán thầm, chợt nghe thấy tiếng gọi của Sở Tố Tâm ở dưới lầu: “Niên Niên, bạn học của con đến thăm con!” Sau đó loáng thoáng nghe thấy: “Niên Niên ở trên tầng, các cháu lên thăm nó đi.”

Một lát sau, cửa được đẩy ra, ba người Đường Dư, Tống Dư Hi và Chúc Thành đứng ở ngoài cửa, Chúc Thành reo lên: “Niên Niên, mình đến thăm cậu, mình còn mang theo thịt heo khô và xoài đây!”

Tô Niên Niên còn chưa kịp trả lời, Cố Tử Thần đã nhanh tay lẹ mắt trùm chăn lên đầu cô, đè thấp giọng nói: “Thay quần áo.” Nói rồi lạnh nhạt đi đến, tiện tay đóng cửa phòng.

Tô Niên Niên cố gắng chui từ trong chăn ra, mù mờ nhìn áo ngủ gấu nhỏ trên người, chẳng phải rất bình thường sao, sao lại phải thay!

Quan trọng nhất chính là, trên đùi cô có vết thương, không thể nhảy đến trước tủ quần áo được a! Chẳng lẽ phải bò?

Xoắn xuýt hồi lâu, cô vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ của Cố Tử Thần: “Em không để đến chỗ tủ quần áo, Cố Tử Thần, giúp em cầm quần áo đến đây đi!”

Cố Tử Thần đi vào tìm quần áo giúp cô, sắc mặt ba người ngoài cửa cũng thay đổi.

Chúc Thành há hốc mồm: “Oa, hai người bọn họ tiến triển thật nhanh a.”

Đường Dư cau mày, không nói gì, Tống Dư Hi thì cúi đầu nhìn chân mình, giả vờ như không nghe thấy gì.

Chờ Tô Niên Niên thay quần áo xong, ba người mới đi vào, đặt quà mình chuẩn bị lên tủ đầu giường.

Tống Dư Hi nhỏ giọng nói: “Niên Niên, mình mua cho cậu một quả cầu thủy tinh, chuyện lần trước, thật xin lỗi.”

Tô Niên Niên mở to mắt, nhớ đến quả cầu thủy tinh bị vỡ, lúng túng không thôi: “Thật ra mình cũng đã tự mua một cái...”

Hơn nữa còn lừa gạt Cố Tử Thần, bảo là không bị vỡ a!

Tống Dư Hi ngây người, mắt nhìn Cố Tử Thần, anh nhướng mày, giọng nói lạnh lùng: “Tô Niên Niên, tốt nhất em hãy giải thích cho anh, rốt cuộc là có chuyện gì.”

Tô Niên Niên lau mồ hôi lạnh, cười khan nói: “A ha ha, cái này để sau hãy nói... Anh Trư, đồ ăn vặt anh mang cho em đâu?”

Chúc Thành đưa đồ ăn vặt tới, Tô Niên Niên hài lòng nhận lấy, cười cong mắt.

Đường Dư thì đưa vở ghi chép qua: “Đây là nội dung học tuần này, ầy, cho cậu.”

Tô Niên Niên chớp chớp mắt, định nói mình đã có rồi, nhưng sợ Đường Dư xấu hổ, nhận lấy nói cảm ơn.

Trò chuyện một lát, ba người liền rời đi.

Cố Tử Thần chờ ba bọn họ xuống tầng, cầm lấy quả cầu thủy tinh kia ngắm nghía, thản nhiên nói: “Chẳng phải em bảo quả cầu thủy tinh vẫn nguyên vẹn để ở nhà mà, vì sao Tống Dư Hi lại mua cho em quả khác, hả?”

Tô Niên Niên nuốt nước bọt, sớm biết thế này lúc ấy đã không lừa anh, quả nhiên nói dối nhất định sẽ có lúc bị vạch trần.

“Thật xin lỗi, nhưng thật ra là Tiểu Nhi làm vỡ quả cầu, em không định nói với anh, sợ anh trách em không trân trọng đồ anh tăng...” Tô Niên Niên yếu ớt nói xong, liền ôm đầu: “Anh tức giận thì đánh em đi, nhớ nhẹ tay chút!”

“Đồ ngốc.” Cố Tử Thần thấp giọng nói một câu, giơ tay lên muốn cốc đầu cô một cái, kết quả phát hiện mình không thể xuống tay được.

Ai, con heo này thật là... khiến anh không biết làm sao cho phải.

Đau đớn trong dự đoán không có, Tô Niên Niên lặng lẽ ngẩng đầu, mắt to đảo tròn, nghe thấy Cố Tử Thần ung dung nói một câu: “Anh không tức giận, anh rất vui.”

Lúc này suy nghĩ của Tô Niên Niên biến thành: f*ck, Cố Tử Thần sẽ không bị thần kinh chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.