Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong nháy mắt Doãn Sơ Hạ nghẹn lại, vẻ mặt căng lên.
Nhưng rất nhanh cô ta bắt đầu phản kích: “Vậy thì sao?”
Đường Dư không nhanh không chậm nói: “Cậu đã nói bài thi không phát thiếu, cậu ngồi đằng trước Tô Niên Niên, như vậy hẳn là cậu là người truyền đề cho Tô Niên Niên đúng không?” Nói rồi Đường Dư không thèm để ý sắc mặt Doãn Sơ Hạ càng ngày càng trở nên khó coi, mà hỏi Tô Niên Niên: “Tô Niên Niên, mình hỏi cậu, đề Doãn Sơ Hạ phát cho cậu, là toàn bộ sao?”
Đường Dư cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘toàn bộ’, Tô Niên Niên lập tức hiểu ra.
Cô nhìn về phía Doãn Sơ Hạ, chậm rãi nói: “Doãn Sơ Hạ, cậu chỉ đưa cho tôi năm đề, tôi hỏi cậu, đề bài cuối cùng đâu?”
Doãn Sơ Hạ lắp bắp: “Tôi... tôi không biết.”
Nhìn phản ứng này của Doãn Sơ Hạ, Đường Dư nhún vai, chững chạc đàng hoàng nói: “Thầy, thầy thấy rồi đấy, còn lại không cần em phải nhiều lời.”
Giang Mộ cau mày, sao anh lại không biết có ý gì?
Ánh mắt học sinh trong lớp nhìn Doãn Sơ Hạ thay đổi, có kinh ngạc có nghi ngờ, càng nhiều hơn là khinh thường.
Bình thường thích giả vờ làm nữ thần hoa sen trắng hiền lương thục đức, hóa ra sau lưng lại là loại người thích giở thủ đoạn.
Doãn Sơ Hạ bị những ánh mắt ấy đâm khiến cả người đau nhức, cảm giác như mình đang trần truồng trước mắt mọi người, cô ta vội vàng chữa cháy: “Thầy, em phát đủ bài thi cho Tô Niên Niên, là bạn ấy vu hãm cho em! Bản thân thi không tốt còn đổ lỗi lên người khác!”
Giọng nói của cô ta kiên định, ánh mắt chân thành tha thiết, nói năng trôi chảy, một số học sinh ba phải bắt đầu dao động.
Có điều ngón tay run run đã bán đứng cảm xúc của cô ta.
Tô Niên Niên giơ ngón tay giữa với Doãn Sơ Hạ ở trong lòng, Doãn Sơ Hạ diễn thật quá tốt.
Cô quét mắt một vòng nhìn phản ứng của các bạn học sinh, nói từng câu từng chữ: “Mình không cần nâng điểm, thi rớt thì thi rớt, chẳng qua là một lần kiểm tra mà thôi. Doãn Sơ Hạ, cậu có dám cá với tôi, kỳ thi lần sau tôi nhất định sẽ quang minh chính đại vượt qua cậu, cậu có dám cá không?”
“Oa” học sinh trong lớp kinh hãi, Tống Dư Hi kéo tay áo, thấp giọng thì thầm: “Niên Niên, cậu điên rồi sao? Sao cậu có thể thi tốt hơn Doãn Sơ Hạ, cậu đừng xúc động a...”
Doãn Sơ Hạ sững sờ, tính toán trong lòng, dù Tô Niên Niên được cộng thêm điểm bài cuối, thành tích cũng chỉ thuộc tầm trung trong lớp, còn cô ta nằm trong top 10 của lớp, cô ta tuyệt đối chắc thắng!
“Được, vì sao không dám?” Doãn Sơ Hạ vênh váo tự đắc, không hề cảm thấy áy náy với Tô Niên Niên.
Thân là chủ nhiệm lớp, Giang Mộ không ngăn cản. Anh hiểu được, Tô Niên Niên phải dùng cách của mình để khiến tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Thế nhưng...anh cũng không có lòng tin với thành tích của Tô Niên Niên a.
Hà Tiếu xem náo nhiệt còn cười nói: “Vậy hai người đánh cược cái gì, phải có tiền đặt cược mới hay chứ!”
Tô Niên Niên nghĩ ngợi, đau lòng nói: “Thua mình sẽ mời cả lớp ăn cơm, đồ nướng Tần Ký!”
Đối với người hay ăn vặt mà nói, mời mọi người ăn cơm là chuyện đau khổ cỡ nào.
“Tốt tốt!” Không ít người hò reo, Tần Ký ngon nổi tiếng trong Dụ Thành.
Khóe miệng Doãn Sơ Hạ cong lên: “Nếu như cậu thắng, tôi sẽ phát cho cả lớp mỗi người một tấm vé vào buổi biểu diễn của M.E.”
Cả lớp yên lặng một lúc, sau đó tiếng hoan hô bùng nổ!