Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 116: Chương 116: Đánh cược (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

M.E là ca sĩ mà công ty giải trí Doãn gia ký kết hợp đồng, gần đây đang rất nổi tiếng, là tiểu thịt tươi trong giới âm nhạc.

“A a a a a, thật hay giả vậy!”

“Tô Niên Niên, vì mọi người cậu nhất định phải cố lên a!”

“...”

Nghe thấy tiếng líu ríu của các nữ sinh, sắc mặt Doãn Sơ Hạ hơi khó coi.

Cô ta chẳng qua là muốn đặt tiền cược lớn hơn Tô Niên Niên để khiến Tô Niên Niên khó xử thôi, không ngờ không những không đạt được hiệu quả như tưởng tượng, còn dẫn tới tất cả mọi người cổ vũ cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên cưởi tủm tỉm nhìn Doãn Sơ Hạ, không ngờ thiên kim Doãn gia lại vung bút lớn như vậy, vừa khéo Nhu Nhu siêu thích minh tinh này, đến lúc thắng có thể đưa vé cho Nhu Nhu a ~

Khaon đã... sao cô lại phải thắng?

Trong nháy mắt Tô Niên Niên đơ người, ban nãy nhất thời xúc động đánh cược với Doãn Sơ Hạ, hoàn toàn không nghĩ gì.

Oh my god! Để cô ngẫm lại thứ hạng của Doãn Sơ Hạ là thứ mấy, hình như là thứ chín?

!!!

Sao cô cảm thấy mình đã bới cho mình một cái hố sâu không thấy đáy a!

“Được, các em cạnh tranh như vậy cũng tốt, tiền đặt cược là gì không quan trọng, quan trọng là hai người các em đều phải học tập thật giỏi, cố gắng hết sức, thầy sẽ luôn chú ý các em.” Giang Mộ giảng hòa, đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, anh không dạy thêm giờ nữ, vung tay để mọi người ra về.

Tô Niên Niên còn đắm chìm trong cảm xúc phức tạp, cắn ngón tay đi đến bãi đỗ xe, ngay cả Trần Nguyên lắc tay trước mặt cô cũng không thấy.

Trần Nguyên buồn cười nhìn dáng vẻ thất thần của cô, động tác cắn ngón tay đáng yêu ghê gớm, như búp bê không rành thế sự.

Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng vì tốt cho Tô Niên Niên, anh vẫn kéo tay Tô Niên Niên ra, dịu dàng hỏi: “Đừng cắn tay, có vi khuẩn, cẩn thận tối đau bụng, còn nữa, sao em lại ngây ra vậy?”

Tô Niên Niên bừng tỉnh, nhìn anh trai cao lớn anh tuấn trước mặt, cảm giác như tìm được cứu tinh.

Cô cái khó ló cái khôn, kéo cánh tay Trần Nguyên: “Anh, đi mau, đưa em đến một nơi!”

---------------------

Phía tây hoàng hôn, ráng chiều lan tỏa.

Đủ mọi loại xe sang trọng dừng trước cổng trường cao trung Thánh Âm, có thể chọc mù mắt người khác, trong màn huyên náo đó, phụ huynh hoặc lái xe đón con mình về nhà.

Đối lập với một bên khác là trạm xe buýt ảm đạm.

Tống Dư Hi vẫn như thường ngày yên lặng chờ xe buýt, phần lớn học sinh cao trung Thánh Âm có gia cảnh không tầm thường, trạm xe buýt chỉ có thưa thớt mấy người bình thường.

Chờ mãi xe buýt mới đến, cô vội đi lên xe, may mà vẫn còn mấy chỗ trống, nếu không cô sẽ phải đứng hai tiếng mới về đến nhà.

Vui vẻ ngồi xuống, ngay sau đó, một nam sinh cao to đi lên, thu hút không ít ánh mắt của người trên xe.

Tống Dư Hi nhận ra là Đường Dư, gần đây hai người đều đi chuyến xe này về nhà, cô căng thẳng nhìn Đường Dư, dạng nam sinh cao to cường tráng này khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi thầm kín.

Đường Dư vốn là người không giỏi nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu với cô xem như chào hỏi, chọn một chỗ ngồi, đeo tai nghe.

Xe buýt chậm rãi di chuyển trong thành phố, người đến người đi, xe dần đông lên, một bà lão lớn tuổi lên xe.

Tuổi bà lão đã cao, hành động không tiện, nhưng không ai nhường chỗ ngồi cho bà lão.

Sắc mặt Tống Dư Hi đỏ lên, vừa muốn nhường vừa không muốn nhường, nhưng nghĩ đến trên người mình còn mặc đồng phục, càng thêm ngại.

Đường Dư bỗng đứng dậy, chào hỏi bà lão rồi nhường chỗ cho bà, sau đó cầm vòng treo trên xe, không hề mất tự nhiên chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.