Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tống Dư Hi hơi xấu hổ, lén quan sát Đường Dư.
Vóc dáng của Đường Dư trong đám nam sinh được coi là khá cao, lại thêm khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, là thiếu niên tươi sáng năng động tiêu chuẩn, nhưng hình như, Tống Dư Hi chưa từng nhìn thấy Đường Dư cười, phần lớn cậu rất lạnh lùng.
Duy chỉ có ở trước mặt Tô Niên Niên, mới có thể ấm áp như ánh mặt trời.
Dọc đường xóc nảy, cậu kéo vòng treo, qua lớp áo khoác, có thể nhìn thấy cơ bắp lộ ra trên cánh tay, đứng rất vững vàng, cho người ta cảm giác an toàn khó hiểu.
Xe buýt đến trạm, Tống Dư Hi mới hoàn hồn, vội thu lại ánh mắt của mình, xuống xe đi về nhà.
Nhà của Tống Dư Hi ở trong một khu tập thể cách đó không xa, nhà đã rất cũ kĩ, khoảng hai năm nay sẽ phải di dời, cho nên hoàn này bên này rất không tốt. Ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, lúc đi ngang qua một sân bóng rổ cũ nát, cô bị mấy nam sinh cà lơ cà phất ngăn lại.
Mấy nam sinh nhuộm tóc đủ màu sắc, trong tay còn kẹp điếu thuốc, cách ăn mặc điển hình của lưu manh.
“Mỹ nữ, đến đây tâm sự đi, anh mời em ăn cơm.” Một nam sinh nhuộm tóc vàng cười hì hì nói.
Tống Dư Hi sợ hãi lui về sau, thấy dáng vẻ cô căng thẳng yếu đuối, càng thêm kích thích mấy nam sinh kia, tên tóc vàng còn không an phận muốn động tay động chân với cô.
“Làm gì vậy?” Giọng nam trầm thấp truyền đến, tên tóc vàng chửi một câu, đang định nhìn xem là ai, khi chạm phải ánh mắt của Đường Dư, chân run một cái, đó là sự sợ hãi đến từ bàn năng.
“Ôi này, em còn tưởng là ai chứ, anh Dư, đã lâu không gặp, làm điếu thuốc không?” Tên tóc vàng hiến ân cần với Đường Dư.
Đường Dư: “Tôi không hút thuốc lá.”
“Ha ha, vâng vâng vâng, anh Dư đúng là đàn ông tốt, cái đó, vị này là...” Tóc vàng cẩn thận hỏi một cậu, sợ cô nàng này là bạn gái của Đường Dư.
Nếu chọc tới Đường Dư, hắn thật sự không dám tưởng tượng hậu quả...
“Bạn học của tôi.” Đường Dư giải thích một câu, mấy nam sinh thở phào nhẹ nhõm, thật may... không phải bạn gái.
“Em gái, ban nãy anh thật có lỗi với em, em đừng để trong lòng, về sau có gì cứ tìm anh.” Tóc vàng nhanh chóng đánh trống lảng, Tống Dư Hi ngẩn người, không ngờ Đường Dư không cần làm gì đã giải quyết được những người này.
Rốt cuộc cậu ấy là ai...
Mấy tên côn đồ xám xịt rời khỏi, Tống Dư Hi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Đường Dư không nói gì, đi về phía trước hai bước, bỗng hỏi một cậu: “Tống Dư Hi, rốt cuộc cậu đang sợ cái gì?”
Vấn đề này Tô Niên Niên đã từng hỏi cô, lúc này lại nghe được, có cảm giác châm chọc.
Tống Dư Hi trầm mặc cúi đầu, cô không biết giải thích thế nào.
Đường Dư cho là nguyên nhân tính cách, lạnh nhạt nói “tạm biệt” rồi rời đi.
--------------------
Trên đường cái ngựa xe như nước, người đến người đi, Trần Nguyên im lặng nhìn lớp luyện thi ở con đường đối diện, có cảm giác chết lặng trong gió.
Đủ loại biển báo xanh xanh đỏ ‘cách thành người học giỏi trong ba mươi ngày’, ‘mười ngày học toán lý hóa max điểm’, ‘một năm vượt qua Bill Gates’ giăng khắp nơi, khiến người ta cảm thấy đây không phải nơi học bổ túc mà là bán hàng đa cấp.
“Em thật sự muốn đến lớp luyện thi?” Trần Nguyên nghi ngờ hỏi, anh cảm thấy, Tô Niên Niên không phải dạng người có thể tĩnh tâm ngồi học trong lớp luyện thi a...
Tô Niên Niên nắm chặt nắm đấm: “Đúng vậy a! Em nhất định phải học thật giỏi, nghịch tập trở thành học sinh giỏi.”