Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó lén lút lấy một tờ đề thi ra, nhét vào trong bản nháp của mình.
Tô Niên Niên hồn nhiên không hay biết gì, bắt đầu làm bài thi.
Tờ đề thi cuối cùng chỉ có hai bài, Doãn Sơ Hạ trộm nhìn, tờ đề thi thứ năm cũng chỉ có hai bài, hơn nữa để khoảng trống điền vào cũng khá lớn, nếu ai không chú ý sẽ không phát hiện ra còn một tờ đề thi khác.
Doãn Sơ Hạ khẽ nở nụ cười được như ý.
Cô ta thầm mặc niệm ở trong lòng: Tô Niên Niên, ngay cả ông trời cũng không giúp cậu, cậu xem lại cách ăn ở của mình đi!
Thế nhưng rất nhanh, cô ta chợt cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Doãn Sơ Hạ quan sát bốn phía, liền thấy Tống Dư Hi đang che miệng nhìn mình, trong mắt chứa đầy hoảng sợ.
Trái tim của Doãn Sơ Hạ đột nhiên trầm xuống, sợ cô ấy sẽ nhắc nhở Tô Niên Niên. Nhưng cô ta suy nghĩ lại, trước kia Tống Dư Hi chỉ là một con hàng Low để cho cô ta bắt nạt, có cho cô ấy cũng không có lá gan này!
Cô ta không hoảng hốt thản nhiên nhìn về phía Tống Dư Hi, ánh mắt như đang nói chuyện, biểu đạt rõ ý của mình với Tống Dư Hi: Nếu cậu dám nói ra, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.
Tống Dư Hi cắn chặt môi dưới, đôi môi hồng anh đào bị cô ấy cắn đến nỗi chẳng còn chút huyết sắc nào, nội tâm cô ấy đang đấu tranh kịch liệt.
Một mặt, cô ấy coi Tô Niên Niên làm bạn tốt của mình, hơn nữa Tô Niên Niên vẫn luôn giúp đỡ cô ấy. Thế nhưng mặt khác, nỗi sợ hãi Doãn Sơ Hạ khắc sâu trong nội tâm cô ấy lại làm cô ấy không thể nào mở miệng được.
Cô ấy cảm thấy như có hai người đang đánh nhau ở trong nội tâm của mình, bối rối do dự nửa ngày, cuối cùng, cô ấy vẫn lựa chọn im lặng.
Thật xin lỗi, Tô Niên Niên...
——
Tô Niên Niên cố gắng chống đỡ tiếp tục làm bài thi, hận không thể để đầu dính lên trên bàn, ngủ một giấc ngon lành không cần phải dậy nữa. Thế nhưng cô không muốn đã đến môn thi cuối cùng rồi còn lùi bước, đến cuối cùng, cô hoàn toàn dựa vào ý chí để giải nốt môn thi cuối cùng.
Cũng may là đề thi không được tính là quá khó, không ít bài giống y chang đề thi thử cô đã làm trên lớp, hơn nữa Đường Dư đã dạy cho cô phương pháp làm bài, nên bây giờ cô có thể giải bài thi một cách dễ dàng.
Hai bài toán cuối cùng cũng không khó như trong tưởng tượng lại, cô áp dụng công thức vào giải, cộng thêm trình tự giải bài, dễ dàng ra được đáp án.
Làm xong bài thi, Tô Niên Niên ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trong phòng thi, còn nửa giờ nữa, làm cô thở dài nhẹ nhõm.
Cũng may là làm xong rồi...
Lúc này có không ít học sinh đã nộp bài thi, đến môn thi cuối cùng, hai giám khảo đều muốn học sinh sớm thi xong để bọn họ sớm đi về nghỉ ngơi, vì vậy cũng không cấm học sinh nộp bài trước.
Cô cố gắng tập trung kiểm tra lại một lần nữa, sửa hai đáp án đã chọn, sau khi kiểm tra thông tin ghi trên phách, đi lên nộp bài thi.
Doãn Sơ Hạ ngồi ở vị trí của mình, cô ta đã sớm làm xong phần bài thi của mình, thế nhưng cô ta không lên nộp bài thi trước, chỉ chờ hành động của Tô Niên Niên ở phía sau.
Thấy Tô Niên Niên nộp bài thi xong, đi ra khỏi phòng thi, cô ta mới buông lòng lòng mình xuống. Mở lòng tay ra, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đi lên nộp bài thi của mình, đi nhanh ra khỏi phòng thi, thuận tay vo viên tờ đề thi cuối cùng ——ném vào trong thùng rác.
——
Tô Niên Niên lảo đảo lắc lư đi ra khỏi phòng thi, móc khăn giấy mà Cố Tử Thần đưa cho cô hồi sáng ra lau nước mũi, lặng lẽ đi đến phòng thi bên cạnh chờ Trần Nguyên.
Tống Dư Hi cũng nộp bài thi đi ra, thấy bóng dáng của Tô Niên Niên, trong lòng quấn quýt loạn thành một đoàn, tiềm thức nói cho cô ấy biết, nếu bây giờ cô ấy nói cho Tô Niên Niên, có lẽ còn có cơ hội vãn hồi.
Cô ấy đi nhanh tới, hét lên: “Tô Niên Niên, mình muốn nói với cậu chuyện này, vừa rồi Doãn Sơ Hạ...”
Còn chưa dứt lời, đã đột ngột dừng lại.
Cô ấy nhìn thấy bóng người Cố Tử Thần đi tới.