Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 101: Chương 101: Thi tháng (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố Tử Thần liếc nhìn cô, rồi lấy túi khăn giấy từ trong túi ra ném về phía Tô Niên Niên: “Lau sạch nước mũi của em trước đi, xấu xí chết đi được.” Giọng điệu vẫn ngạo kiều như thường lệ, nhưng lại giấu giếm tình cảm không muốn cho người ta biết.

Tô Niên Niên ngây người tại chỗ, đang muốn nói cám ơn, Cố Tử Thần đã đi mất.

“Ai ôi, Tô Niên Niên, tới đây tới đây tới đây, để tôi nâng ngài!” Tiếu Vũ đi đỡ Tô Niên Niên như với lão phật gia vậy, nào còn dáng vẻ hô phong hoán vũ của giáo phách như bình thường, nhìn chẳng khác nào người hầu nhỏ chân chõ.

Tô Niên Niên: “... Không cần phải khách khí như vậy.” một nam sinh hung dữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, thật đúng là rất dọa người...

Tô Niên Niên cự tuyệt ý tốt của Tiếu Vũ, vất vả lắm mới tìm được vị trí của mình —— hàng cuối cùng. Quả thực không phải là vị trí gì tốt, bởi vì có một giám khảo ngồi ngay phía sau.

Thế nhưng bây giờ cô đã không còn tâm tình để cân nhắc những thứ này, ngồi ở chỗ ngồi xoa xoa cái đầu càng ngày càng nhức của mình, cả người cực kỳ khó chịu.

Người ngồi phía trước cô là Doãn Sơ Hạ, lúc này Doãn Sơ Hạ đang nắm chặt chiếc bút bi đen trong tay, hận không thể trực tiếp bẻ gãy chiếc bút vô tội kia.

Cô ta nhìn thấy, nhìn thấy được tất cả!

Cô ta đã nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở cửa vừa nãy!

Cô ta luôn luôn nhớ nhớ nhung nhung Cố Tử Thần, cô ta cầu không được thì lại càng nhớ thương Cố nam thần sâu hơn, nhưng anh lại giải vây giúp người cô ta ghét nhất, còn lộ ra dáng vẻ dịu dàng thâm tình nữa chứ.

Đã lần nào cô ta được Cố Tử Thần nhìn thẳng một lần?

Tô Niên Niên dựa vào cái gì lại được?

Đủ các loại cảm xúc ghen tị, căm hận, bất mãn cứ đan xen trong lòng Doãn Sơ Hạ, bề ngoài cô ta làm bộ như đang tỉnh bơ, nhưng nội tâm đã căm hận Tô Niên Niên tới mức cực điểm.

Tiếng chuông vừa vang lên, giám khảo bắt đầu phát bài thi, học sinh ở hàng trước theo thứ tự chuyển bài thi cho các bạn hàng sau.

Môn thi đầu tiên là môn tiếng Hán, đây được coi là môn Tô Niên Niên nắm chắc nhất, ngoài lúc đầu làm bài bình luận văn học cuối cùng cô hơi buồn ngủ đến nỗi suýt ngủ mất, tất cả đều thuận lợi.

Môn thi thứ hai là môn tiếng Anh...

Đến buổi trưa, Tô Niên Niên đã sắp mệt mỏi đến mức tê liệt, buổi trưa Trần Nguyên đưa cô đi ăn cơm, cô chỉ ăn vài miếng đã cảm thấy không muốn ăn nữa.

Trần Nguyên cảm thấy cực kỳ đau lòng, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Từ trước đến nay trường trung học phổ thông Thánh Âm luôn tuân theo nguyên tắc làm việc với hiệu suất cao, tất cả các môn được thi xong trong vòng một ngày, Trần Nguyên liếc nhìn thời gian, đoán chắc muốn thi hết các môn phải đến sáu giờ chiều.

Anh quyết định, mặc kệ thế nào, thi xong cũng chắc chắn phải đưa Tô Niên Niên đến bệnh viện trước.

Tô Niên Niên hơi hồi phục được chút tinh thần, còn an ủi anh ấy: “Em thật sự không sao mà, anh không cần phải lo lắng đâu, nếu anh cứ lo lắng thế này, em lại cảm thấy lo lắng theo anh đấy.”

Trần Nguyên vặn chặt mày lại, thở dài nói: “Nếu thấy chỗ nào không thoải mái thì em phải nói ngay cho anh biết... anh thi ở ngay cạnh phòng thi của em đấy...” nói blabla một đống, mới để Tô Niên Niên tiếp tục đi thi buổi chiều.

Tâm trạng của Tô Niên Niên cũng được coi là tốt, một là cô bệnh không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi cảm thấy khó chịu trong người mà thôi, hai là buổi sáng cô thi cũng không tệ lắm, tâm tình cũng tốt theo lên.

Đến đợt thi buổi chiều, Tô Niên Niên lại bắt đầu buồn bực, đầu tiên là đề thi môn vật lý khó đến mức biến thái, độ khó còn cao hơn mấy đề thi thử ở trên lớp không ít. Thứ hai là môn hóa học lại càng khó hơn, cô gần như là phải dựa vào suy nghĩ và giác quan thứ sáu để viết xong, đến môn thi cuối cùng, tâm tình của Tô Niên Niên cũng đã chìm xuống đáy cốc.

Toán học... là môn học cô kém nhất.

Cô thầm tính toán điểm số của mình ở trong lòng, chắc có thể đứng giữa giữa lớp, không tính là quá tốt, nhưng cũng không đến mức đội sổ.

Bài thi toán có tất cả 6 tờ giấy thi, Tô Niên Niên vẫn luôn nằm bò trên bàn, không nhìn thấy rõ. Cuối cùng, lúc đề thi truyền đến tay của Doãn Sơ Hạ, cô ta chợt dừng động tác lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.