Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 100: Chương 100: Thi tháng (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên ở bên cạnh, bàn tay nắm chặt.

....

Mười phút trước.

Cố Tử Thần vừa lái xe đến trước cửa trường học, một chiếc BMW màu đỏ lù lù ở bên cạnh, hai chiếc suýt chút nữa đã tông vào nhau.

Tài xế lập tức xuống xe gõ cửa kính xe của anh, Cố Tử Thần cau mày, kéo cửa kính xe xuống, nhìn người phụ nữ có gương mặt tinh tế, mặc một chiếc đầm đen đứng ở trước mắt. Anh sững sờ, lễ phép chào hỏi: “Chào dì...sao dì lại ở đây ạ?”

Sở Tố Tâm thở phào, mỉm cười: “Ôi, là Tiểu Cố à, dì dọn dẹp phòng cho Niên Niên, thấy giấy dự thi của con bé bỏ quên ở nhà, nên dì đến đưa cho con bé.”

Cố Tử Thần gật đầu, vẻ mặt của Sở Tố Tâm đầy lo lắng, lên tiếng: “Tiểu Cố, cháu giúp dì đưa giấy dự thi này cho con bé được không? Bây giờ công ty của dì đang có việc rất gấp, nhất định phải đi xử lý.”

Tim của Cố Tử Thần loạn nhịp, trong đầu nhớ lại những câu nói hùng hồn khi cãi nhau với Tô Niên Niên vào ngày hôm qua: “Bất cứ việc gì sau này của em, tuyệt đối không quan tâm nữa!”

Sao anh lại có cảm giác đau thương kiểu tự mình tát vào mặt mình thế này?

Nhưng anh không hề từ chối Sở Tố Tâm, mà đưa tay nhận giấy dự thi của Tô Niên Niên, đè thấp giọng nói: “Dạ được!”

...

Trước cửa phòng thi.

Tiếu Vũ lại tiếp tục nịnh hót Kim Vân vài câu linh tinh lang tang, mãi cho đến khi người con gái như phụ nữ mãn kinh nở ra nụ cười, anh mới nhìn đến Tô Niên Niên đáng thương ở bên cạnh, toàn thân sợ hãi: “Tô Niên Niên, sao em lại ở đây?”

Nếu không nhìn kỹ, anh cũng không thể nào nhận ra được người nữ sinh tràn đầy sự bất mãn này với người nữ sinh có nụ cười tràn đầy sức sống trước kia là cùng một người.

Tô Niên Niên yếu ớt trả lời lại: “Quên đem giấy dự thi rồi!”

Tiếu Vũ sững sờ, lần trước nhóm người Cố Tử Thần đã để lại bóng ma tâm lý quá nặng đối với cô, anh quyết định nhất định phải cầu xin sự thương tình của thầy giáo cho cô, không ngờ được một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc truyền tới...

“Tô Niên Niên, giấy dự thi của em!”

Tiếu Vũ rùng mình, theo bản năng có một loại cảm giác sợ hãi đối với dáng người cao to đang chậm rãi đi đến.

Cố Tử Thần đi đến bên cạnh Tô Niên Niên thì dừng lại, nhìn sắc mặt không khỏe của cô, mày cũng lập tức cau lại.

Lúc này trong lòng Tô Niên Niên chỉ có một suy nghĩ: Cố Tử Thần thật sự chính là một vị thần từ trên Trời cao giáng xuống...lập tức đứng thẳng lên.

Cô đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Cố Tử Thần lập tức cảm nhận được dòng nhiệt độ khác thường từ trên người cô, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Em có biết em bệnh rồi không?”

Con heo nhỏ này thật sự quá ngốc nghếch mà, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc nổi nữa?

Tô Niên Niên hít hít mũi, lắc đầu: “Không sao, tôi uống thuốc rồi, Cố Tử Thần, cảm ơn anh nhé...”

Thường ngày cô vẫn luôn xem Cố Tử Thần là đối thủ một mất một còn của mình, nhưng hiện tại, thực sự cô đang cảm ơn Cố Tử Thần từ trong tận đáy lòng, nếu không cô không thể nào tham gia cuộc thi được rồi, nói không chừng trên đường về nhà cũng sẽ gục ngã!

Cố Tử Thần lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng: “Đi thi đi, Tiếu Vũ, cậu chăm sóc tốt cho cô ấy đi!”

Gương mặt của Tiếu Vũ đau khổ như bị bắt đi lính, gật đầu.

Tô Niên Niên cầm giấy dự thi đi khỏi, lần này Kim Vân cũng không nói gì, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng đến dọa người.

Vốn dĩ Cố Tử Thần đã đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại gọi Tô Niên Niên: “Heo chiêu tài, đứng lại!”

“Hả?” Tô Niên Niên xoay người lại, ló cái đầu nhỏ ra khỏi cửa phòng thi, vì bị bệnh, cũng không còn phong cách chói lóa sáng lạn nói toạc ra như thường ngày, mà chỉ hơn những nữ sinh yếu đuối kia một chút, ánh mắt đầy mơ màng.

Hô hấp của Cố Tử Thần bị tắc nghẽn, ngưng vài giây, mới đi về phía trước, Kim Vân ngăn anh lại, lạnh lùng lên tiếng: “Không phải đây là phòng thi sao? Không thể đi vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.