Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 99: Chương 99: Thi tháng (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Nguyên tự mình đưa Tô Niên Niên đến lớp học, cùng đi đến, lại không tránh khỏi có nhiều ánh mắt bát quái đổ dồn về phía họ. Tô Niên Niên đang rất khó chịu nên không có tâm trí đâu để quan tâm mấy ánh mắt đó, đầu cô như sắp nổ tung ra vậy. Cô đi về phía chỗ ngồi cuả mình, nằm bẹp trên mặt bàn.

“Niên Niên, cậu bị bệnh à?” Tống Dư Hi ân cần hỏi, Tô Niên Niên buồn bực trả lời một câu, tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ.

Chúc Thành than thở nói: “Bị bệnh cũng phải chịu, bằng không sẽ phải thi lại, vậy sẽ càng phiền phức hơn.”

Đường Dư nhíu mày lại, nhưng không thể làm gì được.

Rất nhanh đến thời gian thi, Tống Dư Hi và Tô Niên Niên thi cùng một phòng, sau khi Đường Dư dặn dò Tống Dư Hi chăm sóc kỹ cho cô, mới không nỡ rời đi như cũ, cả trái tim đều nặng trĩu, luôn có loại dự cảm xấu

Tống Dư Hi dắt Tô Niên Niên đi đến phòng thi, giám thị đứng ngoài cửa đọc số báo danh lại là giáo viên tiếng Anh Kim Vân của lớp F, giờ phút này cô ta lãnh đạm liếc mắt nhìn hai người, thấy sắc mặt của Tô Niên Niên đỏ gay vẻ mặt mệt mỏi ủ rũ cũng biết thân thể của cô không thoải mái, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói như cũ: “Đặt hết tất cả những đồ không liên quan đến thi cử lên trên bàn, lấy thẻ học sinh ra kiểm tra.”

Tống Dư Hi nhanh chóng lấy thẻ học sinh của mình ra, Kim Vân liếc nhìn rồi để cho cô ấy tiến vào. Tô Niên Niên lục lọi ở trong túi nửa ngày, mới chợt nhớ ra, hình như mình làm rơi thẻ học sinh ở nhà rồi.

“Đứng ngốc ở đó làm cái gì? Thẻ học sinh của em đâu?” Kim Vân không khách khí quát lên.

Tô Niên Niên trắng bệch mặt, lý nhí nói: “Hình như em quên ở nhà...” Cô cắn cắn môi, vẻ mặt ủ rũ.

“Em đi thi kiểu gì vậy, có cái này mà cũng quên, sao không quên mình ở nhà luôn đi?” trên mặt Kim Vân viết đầy ba chữ không kiên nhẫn, vừa vặn còn có hai nữ sinh phía sau đi vào, cô ta lạnh mặt, bỏ qua Tô Niên Niên đang gần như là đứng không vững ở bên cạnh, bắt đầu kiểm tra thẻ học sinh của những người khác.

Hai người phía sau là Duẫn Sơ Hạ và Lý Ân Mỹ, Lý Ân Mỹ còn nói giúp cô mấy câu: “Cô ới, nếu không thì cứ để bạn ấy vào thi trước đi... Thi xong lại kiểm tra được mà.”

Với những kỳ thi hàng tháng thế này không cần thẻ học sinh cũng không sao cả, thế nhưng Kim Vân nổi tiếng là người nghiêm nghị, cô ta đang nhận định chuyện gì thì ai cũng không thay đổi được. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của cô ta, hơn phân nửa là tối hôm qua lại cãi nhau với chồng, vì vậy lúc này cô ta là đang tận lực làm khó Tô Niên Niên.

Doãn Sơ Hạ hừ lạnh nói: “Như vậy sao được, người xưa đã có câu, không theo quy tắc thì không thành tiêu chuẩn được, nếu tất cả mọi người đều quên mang theo thẻ học sinh, rồi để cho mọi người đều tham gia thi, vậy còn đưa ra quy định làm gì?”

Kim Vân tán dương gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Doãn Sơ Hạ quả không hổ là hoc trò cưng của mình.

Lý Ân Mỹ bất đắc dĩ nhìn Tô Niên Niên, rồi đi vào phòng thi cùng Doãn Sơ Hạ.

Tống Dư Hi còn đứng tại chỗ, khiếp nhược hỏi: “Niên Niên... Phải làm sao bây giờ?”

Tô Niên Niên xoa xoa đầu: “Cậu cứ đi vào trước đi, không cần phải để ý đến mình đâu.”

Tống Dư Hi muốn nói gì đó, thế nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo và ánh mắt sắc bén của Kim Vân, cô ấy lại bị dọa sợ chẳng nói ra được gì cả.

“Em học sinh này, phiền em đứng tránh ra, đừng đứng chắn chỗ mấy bạn phía sau.” Kim Vân không khách khí nói, Tô Niên Niên trầm mặc rất lâu, im lặng dời qua bên cạnh.

Nếu là bình thường, cô còn có thể nghĩ ra đối sách, nhưng bây giờ, cô cảm thấy ngay cả sức đứng ở đây mình cũng không có.

Nam sinh đứng ở phía sau là Tiếu Vũ, cậu ta cười hì hì nói với Kim Vân: “Cô ơi, em để quên thẻ học sinh ở nhà cậu em rồi, cô cho em đi vào thi trước đi, cô ơi, cô là cô giáo dịu dàng nhất, cô châm chước cho em lần này đi!”

Kim Vân có vẻ như đã bị đả động, lại liên tưởng đến cậu của Tiếu Vũ chính là hiệu trưởng, cô ta dứt khoát nhắm một con mắt mở một con mắt nói: “Vào đi, lần sau nhớ phải mang đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.