Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần vi diệu nhìn chằm chằm vào quả trứng gà luộc trắng nõn mịn màng đang nằm im trong bát
Tô Niên Niên chột dạ nói: “Khụ... Em biết anh là học phách, nhưng anh cũng nên dính chút may mắn vào, nói không chừng sẽ thật sự linh nghiệm đấy!”
Cố Tử Thần nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt đen như vực sâu hun hút nhìn lâu không chớp mắt, nhìn đến nỗi làm Tô Niên Niên cảm thấy da đầu hơi tê dại, nhưng trong đầu, lại nổi lên tâm trạng vui vẻ.
“Nhàm chán.” Anh đưa ra đánh giá, Tô Niên Niên tức giận cúi đầu, tiếp tục cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Rất nhanh, sự chú ý của cô đã bị đồ ăn ngon trên bàn và tiếng cười nhạo của Dạ Tinh Vũ dời đi, vì vậy cô không thấy, Cố Tử Thần chậm rãi, cẩn thận ăn quả trứng luộc kia.
Ngoài mẹ ruột của mình ra, có lẽ Tô Niên Niên là... người đầu tiên gắp đồ ăn cho anh.
Mặc dù lý do là dính may mắn.
Ăn xong ngồi nghỉ một lát, cả chủ lẫn khách đều vui mừng, Tô Niên Niên mang theo cái bụng tròn vo đi lên xe.
Dạ Tinh Vũ tự đón xe về, Trần Nguyên và Tô Niên Niên ngồi xe của Cố Tử Thần thuận đường về nhà.
Hai người ngồi ở ghế sau, Trần Nguyên mua cho cô hộp sữa chua tiêu thực, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Em ăn nhiều như vậy, dạ dày có tiêu hóa tốt không?”
Tô Niên Niên lười biếng sờ bụng: “Không sao đâu, lúc em học trung học cơ sở, một lần em có thể ăn tám cái bánh bao, cũng không có chuyện gì!” Giọng điệu còn rất đắc ý.
Lúc đến ngã tư, Cố Tử Thần thành thục cua tay lái, chế giễu nói: “Những người có dạ dày lớn như em, chắc chắn là năng lực tiêu hóa rất mạnh mẽ.”
“Hừ, dĩ nhiên.”
“Nhưng mà, Tô Niên Niên, em biết vì sao mà heo mập không?” Cố Tử Thần chuyển sang đề tài khác: “Đơn giản mà nói, chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cực kỳ ăn khớp với quy luật sống của em.”
Tô Niên Niên nhịn cơn kích động muốn ném hộp sữa chua vào đầu anh, một là vì sự an toàn của mình và Trần Nguyên, dù sao Cố Tử Thần là tài xế, lái xe an toàn là điều quan trọng nhất. Hai là... cô thật sự không thể lãng phí sữa chua ngon như vậy.
Cố Tử Thần không biết ý nghĩ lúc này của cô, nếu như biết, anh nhất định sẽ càng buồn rầu hơn.
“Anh, anh chuyển lời của em đến người kia, em không muốn nói chuyện với anh ta nữa.” Tô Niên Niên tức giận hút sữa chua.
Cố Tử Thần hừ lạnh: “Trần Nguyên, cậu chuyển lời cho con heo chiêu tài kia giúp tôi, tôi chỉ khuyên cô ấy nên chú ý đến chế độ ăn uống của mình. Còn nữa, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến chuyện vớ vẩn của cô ấy nữa!”
“Hừ!”
Hai người cùng hừ lạnh, không ai để ý đến ai, Trần Nguyên nhìn mà cảm thấy to đầu.
Trời ơi... Sao anh ấy lại tự nhiên cảm thấy mình đang làm kỳ đà cản mũi ở đây vậy?
Xe dừng lại ở trước biệt thự Trần gia, Tô Niên Niên thở phì phò xuống xe, không thèm chào tạm biệt.
Cô lên phòng tắm rửa, lăn qua lộn lại ở trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy phiền não, chỉ cảm thấy như có khói đang sì trên đỉnh đầu.
Thời tiết này không thích hợp để bật điều hòa, cô dứt khoát đứng lên mở cửa sổ ra, gió đêm mát mẻ thổi vào, mới hơi dễ chịu hơn.
Nằm lại trên giường, Tô Niên Niên dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Lúc nửa đêm, một trận mưa thu lặng lẽ tới, mang theo hơi lạnh thấu xương trong đêm khuya. Trên giường, Tô Niên Niên nằm ngủ rất say, nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh bủa vây bốn phía, người co lại, tay chân cũng càng ngày càng lạnh như băng.
——
Hôm sau.
Mưa xuống, làm cho không khí buổi sáng mát mẻ, cỏ cây tươi tốt thi nhau đua nở, thế nhưng Tô Niên Niên lại chẳng vui vẻ nổi.
Vừa rời giường, cô đã cảm thấy choáng váng đầu não bụng nhâm nhẩm đau, giằng co rất lâu, đo nhiệt độ lại, người ngây ngấy sốt, điển hình của bệnh bị cảm lạnh.
Hôm nay chính là kỳ thi hàng tháng của trường trung học phổ thông Thánh Âm, nếu không đi thi thì việc thi lại sẽ rất phiền toái, bất đắc dĩ, Tô Niên Niên uống thuốc, đi đến trường trong ánh mắt lo lắng của người nhà.