Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 80: Chương 80: Đừng để ý tới tôi, để tôi yên tĩnh một mình




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đường Dư mỉm cười, chia đồ uống cho Nhu Nhu và Đậu Đậu, Tô Niên Niên đã kéo cánh tay của cậu ta xông ra ngoài.

“Này, Tô Niên Niên, cậu không trả tiền hả!” Nhu Nhu hét ở phía sau.

Tô Niên Niên làm mặt quỷ với cô ấy: “Người mình không có đồng nào, hai cậu tự trả tiền đi, bái bai ~ “

Đợi đến hai người đích bóng người biến mất ở tầm mắt, Nhu Nhu mới lẩm bẩm: “Đậu Đậu, Tô Niên Niên đang thẹn quá thành giận, có đúng hay không?”

Đậu Đậu cố làm ra vẻ thâm trầm gật đầu: “Đúng vậy, bằng không cô ấy sẽ không để nợ. Như mình nói qua, xem ra cô ấy đã thích nam sinh vừa nãy rồi.”

Nhu Nhu bĩu môi nói: “Đáng thương cho ộp pa Đường Dư, thật là bi kịch.”

“Haizzz...”

——

Tô Niên Niên tìm nửa ngày, vất vả lắm mới tìm được một chiếc xe bus đi về nhà.

Đợi ở ven đường không bao lâu, một chiếc xe bus dừng lại, Tô Niên Niên đang định chia tay với Đường Dư, Đường Dư lại nói: “Để mình đưa cậu về nhà.”

“Ặc... Không cần, mình cũng không phải là con nhít...” Tô Niên Niên mới nói mấy câu, người đã bị Đường Dư đẩy lên xe bus.

Trên xe buýt chỉ có mấy người ngồi, hai người dễ dàng tìm được chỗ ngồi ở hàng ghế sau.

Tô Niên Niên dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh hoàng hôn dần xuất hiện, tạo ra vầng sáng xinh đẹp. Người đi trên đường qua qua lại lại, xen kẽ với ánh đèn sáng từ các tòa nhà cửa hàng, tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Đi qua một quảng trường, mấy cậu thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục bóng rổ, đang ướt đẫm mồ hôi trên sân bóng rổ.

Tô Niên Niên tựa như nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi Đường Dư: “Đường Dư, mình nhớ hồi lớp mười cậu ở trong đội tuyển của tỉnh nửa năm, tại sao sau đó bỗng không đi nữa?”

Đường Dư sửng sốt, tựa lưng vào ghế ngồi, im lặng không nói gì, rất lâu sau, trên môi xuất hiện nụ cười nhạt: “Quên mất rồi... Đại khái là không muốn đi nữa.”

“À...” Tô Niên Niên bán tín bán nghi đáp lại, bây giờ cô có chuyện cần lo nghĩ hơn so với chuyện đó, vì vậy cô không chú ý tới ánh mắt mất mát kia của Đường Dư.

Trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Nhu Nhu và Đậu Đậu, làm cô thậm chí đã bắt đầu hơi hoài nghi mình.

Trời ạ, chẳng lẽ cô thật thích Cố Tử Thần sao?

Thật là đáng sợ! Nhất định là ảo giác!

Cô dùng sức lắc lắc đầu, muốn thoát ra khỏi ảo giác đáng sợ này.

“Sao vậy?” Đường Dư thấp giọng hỏi cô.

Tô Niên Niên thở dài: “Không sao cả, chỉ là vừa rồi suy nghĩ quá nhiều, nên tự hù dọa mình.” Cô dừng lại, rồi cảm khái nói: “Đường Dư, cậu vẫn là tốt nhất...”

Người Đường Dư cứng đờ, trong lúc nhất thời, chợt không biết nên nói cái gì cả.

Tô Niên Niên lại nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó, Đường Dư không nghe thấy rõ lắm, đến lúc cậu ta nhìn về phía Tô Niên Niên, mới phát hiện ra cô đã tựa lưng vào ghế ngồi ngủ, vẫn luôn miệng mấp máy khóe môi, nhìn dáng vẻ cực kỳ manh.

Đường Dư đưa tay ra, cực kỳ nhẹ nhàng đỡ đầu cô để tựa lên trên vai mình.

Cảm nhận được phần ấm áp trên đầu vai, Đường Dư chỉ cảm thấy có loại cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời đang tràn ngập trong lồng ngực của mình, làm cậu ta gần như không thở nổi.

Tô Niên Niên... Tô Niên Niên... Cậu ta thầm lập đi lặp lại tên của Tô Niên Niên ở trong lòng, đến khi sắc trời tối dần, ánh đèn nê ông trên đường phố sáng lên, tạo thành cảnh đêm rực rỡ.

Trong khoảng khắc đó, Đường Dư chỉ cảm thấy trong lòng mình, đắng chát tới cực điểm.

Cô là ánh sáng quan trọng nhất trong cuộc đời của cậu ta, mà với cô, cậu ta chỉ là trang giấy có cũng được không có cũng không sao.

Xe bus đến điểm cuối, bắt đầu báo trạm, Đường Dư thu hồi lại những cảm xúc ngổn ngang kia lại, nhẹ nhàng hô: “Niên Niên, đến trạm rồi, dậy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.