Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Dư đỏ ửng mặt.
Tô Niên Niên đau lòng ôm đầu nói: “Đường Dư đã có người thích rồi, các cậu nói vậy sẽ làm cậu ấy khó chịu đấy!”
“Thật hay giả vậy?” Nhu Nhu giật mình hỏi.
Đậu Đậu cũng nghi hoặc nhìn về phía Đường Dư.
Đường Dư chỉ cảm thấy đầu mình to ra, thuận miệng nói qua loa lấy lệ: “Ăn mì đi, nguội sẽ ăn không ngon đâu.”
Thấy ánh mắt vụng về mà lại thâm sâu tình của cậu ta nhìn về phía Tô Niên Niên, Nhu Nhu và Đậu Đậu đều hiểu ra.
Muốn nói Đường Dư đã có người mình thích, vậy chắc chắn không ai ngoài Tô Niên Niên ra.
Từ lúc học trung học cơ sở cho đến bây giờ, Đường Dư gần như có thể sánh bằng bạn trai hai mươi bốn hiếu, đối xử tốt với Tô Niên Niên đến nỗi làm cho cả đống nữ sinh hâm mộ ghen tị.
Không biết nước chảy hữu ý, hoa rơi chậm chạp thế nào(*), Tô Niên Niên luôn thích bát quái với các cô chuyện Đường Dư thích ai, nhưng đều chưa từng nghĩ tới người đó chính là mình.
(*) Tác giả chế từ câu hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình ra
Tô Niên Niên buồn bã không vui ăn hai miếng, Nhu Nhu và Đậu Đậu nhìn thấy vậy, không biết nên mở miệng thế nào.
Đường Dư như phát hiện ra cái gì đó, để đũa xuống: “Mình đi mua đồ uống, các cậu muốn uống gì?”
“Sữa chua.”
“Mình muốn fanta!”
Đường Dư ghi nhớ từng đồ uống một, đi về phía cửa hàng tiện lợi phía đối diện.
Nhu Nhu: “Nói đi, cậu lại gặp phải vấn đề gì rồi?”
Tô Niên Niên trầm ngâm rất lâu, rồi nói: “Gần đây mình luôn suy nghĩ đến một vấn đề rất phức tạp...”
“Nói tiếng người!” Đậu Đậu lên tiếng cắt đứt.
Lúc này, Tô Niên Niên không có tâm tình cãi nhau với cô ấy, cầm đũa đâm mấy sợi mì vô tội ở trong chén: “Là thế này, mình gặp phải một nam sinh siêu siêu đáng ghét ở trường Thánh Âm! Mặt thì tê liệt, còn độc mồm độc miệng, hơn nữa lúc nào cũng thích bới móc mình, mình sắp phiền đến chết đi được rồi.”
“Chuyện này có là gì, với cái tính nóng nảy của cậu, trực tiếp đánh đối phương một trận là được!” Nhu Nhu cầm đũa lên làm tư thế đánh người.
Nhưng Đậu Đậu cười hì hì hỏi: “Dáng dấp như thế nào?”
Tô Niên Niên lấy điện thoại di động ra, lên mấy cái topic trên diễn đàn nhà trường, lấy ảnh mà đám fan não tàn chụp cho hai cô nhìn.
Chỉ một giây đồng hồ, Nhu Nhu và Đậu Đậu đã chuyển sang chế độ mê trai, nở nụ cười hạnh phúc si mê với bức ảnh trong điện thoại di động của Tô Niên Niên.
“Wow, thật là đẹp trai, cho dù anh ấy có là tra nam, cũng không ảnh hưởng đến khí chất nam thần của anh ấy!”
“Mình tuyên bố, sau này anh ấy sẽ là chồng mình, Tô Niên Niên, mau gửi bức hình này cho mình, mình muốn liếm màn hình!”
Tô Niên Niên im lặng nhếch mép, rồi nói: “Hai cậu đủ rồi đấy...”
Sau khi lòng đầy căm phẫn khiển trách hành vi mê trai vô sỉ của Nhu Nhu và Đậu Đậu, Tô Niên Niên mới nói ra mấy lời nghẹn khuất đã lâu: “Mặc dù anh ta là người rất phiền phức, miệng lưỡi độc ác, nhưng mà... Nhưng mà mình lại không cảm thấy ghét anh ta, hơn nữa lúc anh ta khen mình mình còn cảm thấy vui vẻ, lúc chê bai mình thì mình lại cảm thấy trời đất như sụp đổ, các cậu nói xem, rốt cuộc là mình bị làm sào vậy?”
Nhu Nhu trợn to hai mắt, nói: “Có vẻ như mình đánh hơi được mùi vị JQ nào đó.”
Đậu Đậu trực tiếp đưa ra kết luận: “Tô Niên Niên, không phải là cậu thích anh ta đấy chứ ? Theo như kinh nghiệm nhiều năm làm quân sư tình yêu chuyên nghiệp của mình mà nói, trái tim thiếu nữ của cậu đang rung động. Sẽ hỉ nộ ai nhạc sẽ phát sinh biến hóa bởi vì một câu nói của anh ta, lúc thì như ánh nắng rực rỡ, lúc thì mưa như thác lũ, cái loại cảm giác thiếu nữ hoàn xuân đó, thừa nhận đi!”
Vừa nói còn vừa tay trong tay với Nhu Nhu, thâm tình bày tỏ tình cảm với nhau, rồi làm động tác che trái tim đang loạn nhịp của mình, hai người diễn cực kỳ ăn ý.
Tô Niên Niên sửng sốt, sau đó lại phiền não nói: “Làm sao có thể! Ai nha, đúng là không chịu nổi hai người các cậu, các cậu đang tra tấn dây thần kinh cảm giác của mình mà.”
Đúng lúc ấy, Đường Dư mua đồ uống xong trở lại, vừa vặn cắt ngang cảnh này.
“Đường Dư, chúng ta mau đi về thôi, quý trọng sinh mệnh của mình, cách xa nữ thần kinh!”