Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vì vậy, ngày hôm sau, Cố Tử Thần đang trên đường tập thể dục buổi sáng, 'Vô tình gặp được' người nào đó không mời mà tới lần nữa.
Tô Niên Niên mặc bộ đồ thể thao màu xanh, đứng ở trên đường Cố Tử Thần chạy ngang qua, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đây là thói quen của Cố Tử Thần mà Trần Nguyên nói cho cô, mỗi ngày đều sẽ đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, vì vậy cô phải linh hoạt vận dụng Nhu Nhu đã hướng dẫn chiêu thứ tư trong kế hoạch công lược nam thần—— đầu kỳ sở hảo(*)! Mọi chuyện đều theo tâm ý của nam thần mà làm, chính xác không sai!
(*)Đầu kỳ sở hảo: Wenlin cho biết là “cater to somebody's likes” có nghĩa là “phục vụ theo sở thích”
Cố Tử Thần mặc bộ đồ thể thao màu đen, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất trần, anh khẽ xuy: “Tô Niên Niên, em tới đây làm gì?”
Tô Niên Niên ngọt ngào cười trả lời: “À, em đi tập thể dục buổi sáng, muốn giảm cân! Oa, thật là đúng dịp, vậy chúng ta cùng đi đi!”
Cố Tử Thần hừ lạnh, từ chối bình luận về hành vi trắng trợn này của cô.
Anh chậm chạy dọc theo con phố, Tô Niên Niên nâng đôi chân ngắn liều mạng đuổi theo sau lưng anh, người đi đường có thể nhìn thấy một nam sinh đẹp trai thần thái dửng dưng, theo sát sau lưng là một nữ sinh đang thở hổn hà hổn hển thở không ra hơi.
“Này... Cố Tử Thần, anh chạy chậm lại đi, chân dài có gì hay ho, anh đang muốn khoe chân đó hả!” Tô Niên Niên thầm chua xót than thở ở phía sau, Cố Tử Thần khẽ mím môi, dần thả chậm bước chân.
Lúc đi qua giao lộ, Cố Tử Thần không lựa chọn đường đi như bình thường, mà chạy theo một hướng khác.
Tô Niên Niên vốn không biết đường, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chạy theo anh.
Ra khỏi khu biệt thự, hai người từ từ đi vào trung tâm thành phố náo nhiệt, lớp sương mù mỏng buổi sáng đã dần tản đi, vạn vật tỉnh lại, dần dần náo nhiệt lên.
Tô Niên Niên thở hổn hển, mọi khi vẫn luôn thiếu vận động nên đôi chân của cô sắp mềm nhũn ra rồi, nhưng ngay cả hô hấp của Cố Tử Thần cũng không dồn dập, dáng vẻ như thường, không khác gì đang tản bộ ở trong sân nhà mình.
Con đường này gần đường trà nổi tiếng, ven đường có mấy quán điểm tâm nhỏ, mùi thơm truyền tới, cái bụng ăn hàng của Tô Niên Niên vô sỉ kêu lên.
Ọc ọc —— Tô Niên Niên ngượng ngùng che kín bụng mình, chuyện chính quan trọng hơn, quan trọng nhất là dỗ Cố Tử Thần vui vẻ, lúc này đừng nghĩ đến chuyện ăn uống gì cả!
Tao không thể làm gì khác hơn là ủy khuất mày, hu hu! Tô Niên Niên sờ vào cái bụng của mình.
Cố Tử Thần nhìn về phía cô, thu hết tất cả hành động xuẩn manh của cô vào mắt, anh tùy ý đi tới một quán ăn sáng, hỏi: “Em muốn ăn cái gì?”
“Hả?” Tô Niên Niên hơi sửng sốt, sau khi phát hiện ra Cố Tử Thần đang hỏi mình, cô vui vẻ gọi hai lồng há cảo tôm pha lê và sữa đậu nành: “Anh ăn cái gì, cứ tùy ý gọi, đừng khách khí!”
Cố Tử Thần ngẩng đầu lên nhìn thực đơn: “Giống em đi.”
Tô Niên Niên đầy mong đợi chờ bữa sáng được bưng ra, mà Cố Tử Thần cầm lấy tờ báo Dụ thành không biết mua từ lúc nào lên, nghiêm túc đọc.
Chủ quán ăn nhanh tay, nhanh chóng bưng bữa sáng lên bàn, lớp vỏ mỏng manh trong suốt, con tôm bên trong như ẩn như hiện, vừa nhìn đã khiến tay của người ta nhúc nhích.
Tô Niên Niên không khách khí cầm đũa lên ăn, Cố Tử Thần dừng hành động đọc báo lại, thấy đồ ăn miễn cưỡng coi như là sạch sẽ, vì vậy anh ăn với Tô Niên Niên vài miếng, rồi dừng đũa.
Anh không có thói quen ăn sáng, nếu không phải vì Tô Niên Niên, anh cũng sẽ không tới đây.
Nhưng mà, con heo này phải ăn nhiều vào thì hơn... Như vậy mới có thể nuôi cho mập mạp được.
Tô Niên Niên đang nhét thức ăn vào miệng như vũ bão không ý thức được, mình đã bị một nam thần phúc hắc coi làm vật để nuôi sương.
Chờ ăn xong hai lồng há cảo cô mới bắt đầu u sầu, không phải mình là nói muốn giảm cân sao... Sao cô cảm thấy càng ăn như thế này cô càng mập ra... Haizzz, quả nhiên, gầy và đồ ăn… ngon không thể có cả hai...