Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ăn uống no đủ, Tô Niên Niên chuẩn bị bỏ tiền ra thanh toán, nghĩ muốn tăng chút hảo cảm trước mặt nam thần, kết quả sờ túi, trợn tròn mắt.
Một đồng tiền cũng không có! Túi còn sạch sẽ không một hạt bụi!
Cô đành phải cầu xin giúp đỡ nhìn Cố Tử Thần, Cố Tử Thần quan sát vẻ mặt của cô liền biết cô đang rơi vào cùng quẫn, thế là nhân từ hỏi: “Không mang tiền?”
Tô Niên Niên gật đầu như giã tỏi.
“Muốn anh trả tiền giúp em?” Giọng nói trầm thấp mê hoặc vang bên tai.
Gật đầu lần nữa!
Nhưng lão sói xám xấu xa sẽ dễ dàng bỏ qua cho heo thần tài ngốc nghếch sao? Sai bét rồi!
Môi mỏng của Cố Tử Thần cong lên, nụ cười quyến rũ, mở miệng nói: “Tô Niên Niên, vậy cầu xin anh đi.”
Phụt! Ngụm sữa đầu nành trong miệng Tô Niên Niên phun tới.
Sao lại có người độc ác như vậy! Thật quá đáng! Ngoài ác mồm ra còn hay bỏ đá xuống giếng.
Nhưng anh hùng hảo hán không một cắc tiền, Tô Niên Niên đành nước mắt đầm đìa nhìn Cố Tử Thần: “Cầu xin anh, đừng gán nợ em ở nơi này, em không đáng tiền...”
Quán vẫn đang vắng khách, chủ quán nghe thấy đoạn đối thoại thú vị của hai người, mở miệng trêu đùa: “Không sao, tiểu cô nương, cô có thể ở lại, tôi không thu tiền cơm của hai người, để chú mời hai cháu ăn tráng miệng!”
Sắc mặt Tô Niên Niên lập tức thay đổi, sợ Cố Tử Thần bán cô cho ông chú kỳ lạ này.
Ánh mắt Cố Tử Thần đảo qua, cả người ông chú chủ quán run lên, bị khí thế của anh nghiền ép, không dám nói đùa nữa.
“Cố Tử Thần, anh sẽ không tàn nhẫn như thế chứ...đừng vứt bỏ em mà...” Tô Niên Niên bĩu môi, vẻ mặt tủi thân.
“Anh có nói vứt bỏ em sao?” Cố Tử Thần nhíu mày, sau đó thấy vẻ mặt Tô Niên Niên vui mừng, hưng phấn reo lên: “Em biết anh là người tốt mà.”
Cố Tử Thần đứng dậy trả tiền, đồng thời trong lòng thầm suy nghĩ muốn tăng thêm ý thức đề phòng người lạ của Tô Niên Niên, vỗ vỗ vai Tô Niên Niên: “Nhớ trả tiền anh, lần này không tính lãi cho em.”
“Cố Tử Thần!” Tô Niên Niên gầm thét: “Em thu lại câu nói ban nãy! Anh là đồ xấu xa!”
Cố Tử Thần khoa trương ngoáy tai, một tay đút túi, không nhanh không chậm đi lên phía trước: “Tô Niên Niên, 8:30 sẽ có tiết, không muốn đi muộn thì bước chân ngắn của em theo anh đi.”
A a a! Lúc này Tô Niên Niên mới ý thức được, hai người đã luyện công cả buổi sáng rất lâu, nếu trên đường về còn chậm chạp, nói không chừng sẽ tới trường muộn.
Cô chỉ có thể hóa bi phẫn thành động lực, chạy về nhà, nhanh chóng vọt vào phòng tắm thay đồng phục, lo lắng cùng Trần Nguyên đến trường.
Cũng may kỹ thuật lái xe của Trần Nguyên không tệ, hai người đến trường học đúng giờ.
Hai ngày nay Tô Niên Niên đang vô cùng có động lực, lên lớp tập trung tinh thần nghe giảng, mãi đến lúc nghỉ giữa tiết mới mở điện thoại ra xem.
Chim cánh cụt trên màn hình nhỏ nhảy không ngừng, ấn nút mở, là tin đến từ ban tuyên truyền.
Học trưởng A Kiệt cool ngầu: Các nam thanh nữ tú của ban tuyên truyền, một giờ trưa tập hợp trong phòng vẽ tranh nha ~ đến muộn sẽ bị phạt đó!
Tống Dư Hi không có điện thoại, Tô Niên Niên cho cô ấy xem, hai người hẹn xong thời gian, dự định giữa trưa cùng đi.
Lúc tan tiết, Tô Niên Niên đi qua chỗ ngồi của Doãn Sơ Hạ, Doãn Sơ Hạ khinh thường liếc mắt nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên có ý kích thích cô ta, cười tủm tỉm nói: “Doãn Sơ Hạ, xem ra cậu cũng rất chăm chỉ học tập nha, mắt có cả quầng thâm kìa, nhưng mà cậu xấu hơn trước rồi đấy.”