Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Doãn Sơ Hạ không kìm được giận: “Tô Niên Niên, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì a, nhìn cậu trở nên tiều tụy như vậy thì tốt bụng nhắc nhở cậu chút thôi, đừng lấy cặp mắt gầu mèo của cậu trợn mắt nhìn người khác, vừa ngốc vừa xấu.” Tô Niên Niên lạnh lùng châm chọc, khiến Doãn Sơ Hạ không nói nên lời.
Nói cho cùng, chuyện thi tháng lần trước Tô Niên Niên không muốn so đo với cô ta, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để Doãn Sơ Hạ được đà lấn tới.
Đối xử với người ác, thì phải phản kích!
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, nhường nhịn ba phần, người lại phạm ta, chém diệt trừ luôn!
Doãn Sơ Hạ trợn tròn mắt, hồi lâu không nói nên lời, bị khí thế của Tô Niên Niên lấp át không dám trả đũa.
Tô Niên Niên hừ một tiếng, kéo Tống Dư Hi cùng đi ăn cơm.
Ánh mắt Tống Dư Hi nhìn Tô Niên Niên đầy hâm mộ, cô thật sự sùng bái tính cách của Tô Niên Niên, không giống như cô...
Ăn cơm xong, hai người cùng đi đến phòng vẽ tranh tầng năm, người của ban tuyên truyền gần như đông đủ.
Một giờ, Cố Tử Thần đi tới, chính thức bắt đầu họp.
“Từ thứ tư đến chủ nhật tuần này nghỉ Quốc khánh, nhưng ban tuyên truyền chúng ta vẫn còn một mục nhiệm vụ, bởi vì đại hội thể dục thể thao mùa thu sắp bắt đầu, cho nên hai này thứ năm, thứ sáu mọi người cần vất vả đến trường học trang trí bản tin, thiết kế tờ truyền đơn, áp phích, và vật phẩm dùng trong đại hội thể dục thể thao.” Cố Tử Thần ngắn gọn nói xong: “A Kiệt, cậu hãy phân nhiệm vụ cho mọi người đi.”
“Được rồi!” A Kiệt đã sớm quen thuộc với những hoạt động này, nhanh chóng phân người làm bốn tổ, còn mình thì xử lý công việc.
Tô Niên Niên và Tống Dư Hi là người mới, A Kiệt hơi lúng túng, không biết nên chia kiểu gì, đành giao quyết định cho Cố Tử Thần.
“Lão đại, anh xem nên chia Niên Niên và Tiểu Hi kiểu gì?”
Cố Tử Thần hơi nhíu mày, nói: “Tống Dư Hi, em theo Nam Chi đến phòng thiết kế làm việc, áp phích và tờ đơn sẽ giao cho mọi người.”
Đại hội thể dục thể thao là hoạt động lớn, không thể vẽ tay áp phích truyền đơn được, ban tuyên truyền có hợp tác với phòng làm việc ngoài trường học, chỉ cần liên hệ với bọn họ là có thể in.
Công việc này khá nhẹ nhàng, mà nữ sinh lại khá thích hợp với những công việc giao lưu này, Tống Dư Hi không có dị nghị gì, vui vẻ đồng ý.
Tô Niên Niên tò mò hỏi: “Vậy còn em?”
Tất cả mọi người cùng nhìn Cố Tử Thần, muốn biết anh chia kiểu gì.
Ai ngờ anh chỉ hời hợt nói: “Em theo anh phụ trách hậu cần, cần đi đâu thì đi đó.”
“Nha... biết rồi.” Tô Niên Niên không vui, cô không cảm thấy đi theo Cố Tử Thần là chuyện tốt, nghe có vẻ nhẹ nhàng, trên thực tế thượng vàng hạ cám chuyện gì cũng phải làm.
Có điều nghĩ lại, trong nháy mắt Tô Niên Niên mở cờ trong bụng, ngay cả khóe miệng cũng cong lên đắc ý.
Mấy nữ sinh còn lại hâm mộ, cho rằng Tô Niên Niên có thể ở cạnh Cố nam thần thật vui vẻ, ai cũng ghen tị ao ước.
Vẻ mặt Cố Tử Thần lạnh nhạt, nói thêm đôi câu rồi để mọi người giải tán, chỉ mình Tô Niên Niên ở lại.
Nam Chi là người đi cuối cùng, cười mập mờ với hai người, hận không thể nhìn hay người bọn họ sấm chớp đùng đùng xảy ra gian tình.
Cô kéo cửa phòng vẽ tran, làm động tác cố lên với Tô Niên Niên, khiến Tô Niên Niên khó hiểu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Tử Thần đi đến phòng làm việc của mình, thấy Tô Niên Niên còn đứng nguyên tại chỗ, nhíu mày gọi: “Thất thần làm gì, vào đây.”