Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 46: Chương 46: Học sinh chuyển trường (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Niên Niên nhìn quanh bốn phía, cũng không phát hiện chỗ nào kỳ lạ.

Cô lẩm bẩm một tiếng, cả người lại bị Tống Dư Hi đẩy một cái.

“Mau đứng nghiêm chỉnh, chủ nhiệm Lữ tới rồi…”

Chủ nhiệm Lữ này là giáo vụ chủ nhiệm của trường cấp ba Thánh Âm, bình thường nổi tiếng với dáng vẻ nghiêm nghị cổ hủ, biệt danh “Diệt Tuyệt sư thái” cứ như vậy mà tồn tại.

Bà mặc một bộ đồ công sở màu đen, nhanh chóng nhìn lớp bên cạnh, đẩy gọng kính lên, đi tới vị trí của lớp F.

“Em, em, cả em nữa, kéo váy xuống mau! Không rõ nội quy trường học sao!” Vừa mở miệng đã không giữ chút mặt mũi nào cho người ta.

Người bị nhắc đến chính là mấy nữ sinh sửa váy, lúc này hết sức lúng túng, không thể làm gì khác hơn là không được tự nhiên kéo kéo váy xuống.

Nhưng váy vốn rất ngắn, kéo nữa cũng chẳng để làm gì.

Chủ nhiệm Lữ hừ một tiếng: “Cô thấy không phải là không muốn kéo, mà vốn váy đã ngắn rồi.”

Mấy người Doãn Sơ Hạ đỏ cả mặt lên, chủ nhiệm Lữ thuộc kiểu phụ nữ mạnh mẽ độc miệng, nói chuyện luôn không buông tha cho người ta, lúc này đã thu hút ánh nhìn của học sinh mấy lớp bên cạnh.

Mắc cỡ chết đi được!

Vốn dĩ bọn họ muốn chú ý tới trang phục một chút, như vậy có thể thu hút sự chú ý của mấy nam thần tỏa sáng trước mắt, trở nên khác biệt so với các nữ sinh khác, không ngờ lại vì chủ nhiệm Lữ mà chịu thiệt thế này.

Chủ nhiệm Lữ lấy ra một cuốn sổ nhỏ, hừ một tiếng nện giày cao gót bỏ đi.

Khỏi cần nói, nhất định là sẽ trừ điểm hạnh kiểm của mấy người Doãn Sơ Hạ.

“Bà cô này tối qua lại cãi nhau với chồng rồi! Quá đáng ghét!”

“Bà cô mãn kinh, toàn xen vào chuyện của người khác.” Doãn Sơ Hạ hết sức khó chịu.

Khi thấy Tô Niên Niên mặc quần dài, họ không biết tốt xấu chuyển sự chán ghét sang Tô Niên Niên.

“Tô Niên Niên là cố ý muốn bêu xấu chúng ta!” Cô ta nhỏ giọng thì thầm với Lưu Vân Nhi, Trương Tiểu Thư.

Hai người gật đầu, càng tỏ vẻ khó chịu nhìn Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên không phát giác ra mình là người vô tội nằm trước họng súng, theo tiếng quốc ca vang lên, người kéo cờ và người hộ cờ bắt đầu đưa quốc kỳ lên.

Đưa lá cờ lên rồi, lại nghe lãnh đạo phát biểu, sau đó mới giải tán.

Tô Niên Niên định trở về phòng học, lại cảm thấy phía sau có gì đó khác thường.

Chắc chắn có người đang nhìn mình!

Cô đi cách hai bước phía sau Tống Dư Hi, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang mỉm cười.

Là cậu ấy!

Tô Niên Niên không thể tin được, một cảm giác vui sướng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng kích động.

Cách cô không xa có một thiếu niên cao lớn đang đứng đó, cao 1m8, mặc bộ đồ thể thao đơn giản. Mái tóc ngắn cắt gọn gàng thoải mái, trên gương mặt đẹp trai sáng lạn giờ phút này đang mỉm cười.

Ý thức được ánh mắt của Tô Niên Niên, cậu vẫy vẫy tay về phía cô, càng nở nụ cười rộng ngoác, dưới ánh mặt trời nhìn đẹp mê li một cách lạ lùng..

Mấy học sinh đứng xung quanh cũng chú ý tới sự hiện hữu của cậu, chỉ trỏ về phía cậu.

“Oa, ai vậy nhỉ? Rất đẹp trai, mới tới sao?”

“Dáng người thật cao nha, hơn nữa vẻ ngoài lại tuấn tú, là kiểu người tớ thích!”

“…”

Tống Dư Hi nhìn vẻ mặt Tô Niên Niên, cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thể hiện vẻ mặt sinh động như vậy đối với nam sinh.

Đang muốn hỏi xem Tô Niên Niên có phải đang mê trai hay không, Tô Niên Niên lại giống như động vật nhỏ quẫy đuôi mừng, nhào tới bên nam sinh kia.

Trời ạ? Thế này cũng quá kích thích, biểu lộ tình cảm trực tiếp vậy sao? Tống Dư Hi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Càng khiến người ta không ngờ là nam sinh lại mở rộng vòng tay, mỉm cười ôm lấy Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên nhào vào lòng cậu, vui vẻ không kìm nổi: “Đường Dư, thật sự là cậu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.