Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bên kia sân tập, ba người Cố Tử Thần, Trần Nguyên cùng Dạ Tinh Vũ giống như một hàng phong cảnh đẹp mắt, khiến bao nữ sinh hét chói tai không dứt.
Song tất cả bọn họ đều đang nhìn về hai người ôm nhau ở cách đó không xa.
Đỉnh đầu Trần Nguyên bay đầy khí đen u oán: “Tên này là ai thế…” Ngay cả em gái của anh cũng dám ôm!
“Không quen, là học sinh mới à…” Dạ Tinh Vũ mở miệng.
Cố Tử Thần không nói gì, chỉ có điều sắc mặt càng lạnh hơn, cả người tản ra hơi lạnh thấu xương.
Tô Niên Niên hoàn toàn không để ý tới bọn họ, vẻ mặt vui sướng: “Đường Dư, cậu đến đây lúc nào thế, sao không nói với tớ!”
Đường Dư vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng trả lời: “Hôm nay vừa tới.”
Tô Niên Niên hai mắt tỏa sáng: “Cậu cũng chuyển trường tới à? Tốt quá đi!”
Hai người cứ tán gẫu như vậy không để mắt tới ai, đôi mắt Tô Niên Niên sáng long lanh, Đường Dư mím môi cười, hơn nữa cái dáng cao cao lại ngốc ngốc dễ thương, thoạt nhìn thật là cảnh đẹp ý vui.
Đang nhìn thấy tay Đường Dư đặt trên vai Tô Niên Niên, Trần Nguyên thật sự không nhịn nổi nữa, sải bước đi về phía hai người.
Hất tay Đường Dư ra, Trần Nguyên từ trước tới giờ ôn hòa nay lại tức giận ra mặt: “Ban ngày ban mặt đừng có táy máy tay chân với em gái tôi, nơi này là trường học!”
Trên mặt Đường Dư thoáng qua một tia kinh ngạc, Tô Niên Niên nhếch môi, giới thiệu với Đường Dư: “Đây là anh trai tớ, Trần Nguyên.”
Đường Dư hiểu rõ gật đầu, vươn tay: “Chào anh.”
Bức tranh này thật không đúng! Trần Nguyên mở to hai mắt nhìn, cái gì mà chào anh! Chào cái đầu cậu! Vừa sờ soạng em gái của tôi, bây giờ còn muốn bắt tay lấy lòng tôi? Có quỷ mới chấp nhận!
Anh trầm mặt, không thèm nhìn bàn tay Đường Dư đang giơ ra.
Tô Niên Niên ý thức được hai người đang lúng túng, cười hì hì muốn ôm vai Đường Dư, kết quả phát hiện thật sự không với tới, không thể làm gì hơn là vỗ vỗ lưng cậu ấy tượng trưng, thuận tiện lôi cậu trở về.
“Anh, em giới thiệu với anh, đây là anh em tốt của em, Đường Dư! Trước kia giống em, đều là học sinh của trường cấp ba Thần Giang, rất thân thiết với em, là quan hệ cùng mặc chung một cái quần ấy!”
Nghe nói thế, sắc mặt Trần Nguyên càng đen hơn.
Còn mặc cùng một cái quần?
Anh theo bản năng liếc nhìn trang phục của Đường Dư, thật đúng lúc, hôm nay Đường Dư mặc quần thể thao màu xám tro, áo khoác màu xanh trắng, rất hợp với bộ đồng phục học sinh Tô Niên Niên đang mặc, quả thực giống như tình lữ vậy.
Trần Nguyên cơ hồ muốn nôn ra hai búng máu đen, em gái đáng yêu vừa có được cứ như vậy bị người ta mang đi mất sao?
Không được, anh là người đầu tiên không đồng ý.
Vừa nói vừa kéo Tô Niên Niên trở về: “Sắp phải vào học bây giờ, hôm khác rồi ôn chuyện, em về lớp học trước đi.” Vừa nói vừa đuổi Tô Niên Niên đến đứng cạnh Tống Dư Hi, để lộ nụ cười ấm áp: “Bạn học, phiền bạn đưa em ấy về, nhất định phải đưa về phòng học!!”
Đối diện với nụ cười dịu dàng như gió xuân của anh, Tống Dư Hi thoáng cái đỏ mặt, kéo Tô Niên Niên trở về.
Tô Niên Niên thống khổ từ chối hồi lâu, lòng chua xót nhìn theo Đường Dư: “Mình ở lớp F. Đường Dư, cậu phải nhớ kỹ đó! Mình ở lớp F… lớp F… F…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, hai người bước vào tòa nhà lớp học, Trần Nguyên mới xoay người nhìn thẳng Đường Dư.
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Tử Thần và Dạ Tinh Vũ cũng tới bên cạnh anh.
Dạ Tinh Vũ cảnh giác nhìn anh ta, Cố Tử Thần nét mặt thờ ơ nhưng lại khe khẽ nheo đôi mắt phượng.
Đường Dư dĩ nhiên cũng ý thức được bọn họ đang có mưu đồ không tốt.
“Mới tới à?” Dạ Tinh Vũ hỏi.