Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Màn đêm dần phủ xuống thành phố, những ngọn đèn đường yếu ớt thắp sáng.
Cố Tử Thần mặc áo phông, mái tóc ướt át vì vừa tắm rửa xong, ngồi trên ghế sô pha, tâm trạng ỉu xìu vuốt điện thoại.
Mãi đến khi trên tivi truyền đến tiếng nhạc mở màn chương trình thời sự quen thuộc, ngoài cửa có tiếng bước chân loạt xoạt, anh mới nhíu mày, ghét bỏ ném điện thoại di động sang một bên.
Tô Niên Niên thò đầu nhỏ vào, nhìn xung quanh, chạm phải ánh mắt của Cố Tử Thần, cười he he: “Cố Tử Thần, em tới rồi nha!”
“Ừm.” Cố Tử Thần lạnh nhạt trả lời, trong lòng hơi vui vẻ, có điều rất nhanh bị cái đuôi Trần Nguyên theo đến làm cho mất vui.
Trần Nguyên cười ôn hòa với Cố Tử Thần, khoa tay làm khẩu hình: “Mình đến cùng em gái, cứ coi mình như người vô hình đi.”
Cố Tử Thần nhíu mày, một người sống sờ sờ như thế sao anh có thể không nhìn thấy được?
Chưa kịp suy nghĩ, Tô Niên Niên đã chạy đến ngồi xuống trước mặt anh, mở balo lấy sách ra.
Thấy một đống sách của cô, Cố Tử Thần đỡ trán, cảm giác hết thuốc chữa.
Tô Niên Niên loay hoay hồi lâu, mới chợt thấy không đúng, ngẩng mặt nhỏ hỏi: “Chúng ta bắt đầu học từ môn nào?”
Cố Tử Thần mắng: “Hóa ra em còn có chút đầu óc.”
Tô Niên Niên lập tức quýnh lên, cô cũng không biết vì sao, vừa đến trước mặt Cố Tử Thần thì sẽ căng thẳng và kích động, càng sợ phạm phải sai lầm, cô cũng không biết nên làm sao cho phải.
Có điều anh trai tốt quốc dân Trần Nguyên lập tức không vui, liếc mắt: “Không được bắt nạt em gái mình!”
Cố Tử Thần nhìn Trần Nguyên, tỏ vẻ “cậu làm gì được tôi”.
Xin nhờ, đây là em gái cậu cầu xin tôi, cho nên tôi mới “cố mà đồng ý” ~
Trần Nguyên đau lòng không thôi, yên lặng đi đến góc tường vẽ vòng tròn.
Cố Tử Thần cầm lấy điện thoại vừa bị mình ném đi, vào hệ thống giáo vụ trường học, thuận miệng hỏi: “Số học sinh của em là bao nhiêu?”
“2333.”
Rất nhanh, Cố Tử Thần liền tra được thành tích thi tháng của Tô Niên Niên, nhìn khái quát qua, nhanh chóng đưa ra phân tích.
“Em làm bài tập trước đi, làm xong anh kiểm tra cho em.” Cố Tử Thần ra lệnh, Tô Niên Niên khẽ gật đầu, bàn trà quá thấp, ngồi trên ghế sô pha không thoải mái, em dứt khoát ngồi xếp bằng dưới dất, cầm bút lên làm bài.
Bản tin thời sự kết thúc, dự báo thời tiết đã được hơn nửa, lông mày Cố Tử Thần giật giật, hỏi Trần Nguyên: “Phát hiện vấn đề gì không?”
Tô Niên Niên hiếu kỳ ngẩng đầu, nghe hai bọn họ nói chuyện.
Trần Nguyên gật đầu, anh biết Cố Tử Thần bảo Tô Niên Niên làm bài tập nhất định là có nguyên nhân, quả nhiên, trực giác phát hiện ra vấn đề của Tô Niên Niên.
“Hai người đang nói gì vậy?” Tô Niên Niên không hiểu hỏi.
Cố Tử Thần dựa lưng vào ghế, động tác ưu nhã, phối hợp với giọng nói uể oải, khiến người ra không kìm được mê mẩn.
“Thứ nhất, giải đề quá chậm, từ đầu đến giờ đã qua 37 phút, nhưng em chỉ xong được nửa đề, anh đã xem rồi, đề bài này không quá khó, cho thấy nền tảng của em hơi kém; thứ hai, em quá phân tâm, vừa viết vừa nghịch điện thoại, xem tivi, hoặc ngẩn người, trong lúc đó còn ngáp một lần, cho thấy sức tập trung của em không đủ, dĩ nhiên, còn có điểm quan trọng nhất...”&