Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không phải, mà Trư ca này, cậu lại giấu món gì ngon không nói cho tớ biết đúng không!”
Chúc Thành cười ha ha, lấy từ trong ngăn kéo ra một túi ô mai và một túi xoài.
Tô Niên Niên xé túi, chuẩn bị phân chia cho mọi người, ai ngờ đưa ô mai đến trước mặt Tống Dư Hi lại bị Chúc Thành ngăn lại.
“Đừng, Tiểu Hi không thích ăn chua, cậu ấy vẫn nên ăn cái này đi.” Cậu ta không biết lấy ra từ đâu túi phô mai, cười tủm tỉm đưa cho Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi rất ngượng ngùng, từ chối hồi lâu, cuối cùng vẫn tiếp nhận ý tốt của cậu ta.
Đôi mắt to của Tô Niên Niên đảo quanh, trêu ghẹo nói: “Trư ca, tại sao tớ không phát hiện ra cậu còn có mặt tỉ mỉ như vậy nhỉ, tại sao cậu không đối tốt với tôi và Đường Dư như thế a!”
Đường Dư nhếch môi cười, đồng thời nhìn về phía Chúc Thành.
Chúc Thành đỏ mặt, vội vàng quơ tay: “Nói gì vậy, đừng đùa nữa, Tiểu Hi da mặt mỏng.”
Tô Niên Niên “A” một tiếng thật dài, lập tức hiểu rõ.
Tâm tư của Chúc Thành quá dễ đoán, bởi vì tên này quá đơn thuần, tâm tình gì đều giấu ở trên mặt, bao gồm cả việc thích người khác.
Tô Niên Niên lặng lẽ đập một cái vào cánh tay Tống Dư Hi, nhỏ giọng nói đùa: “Trư ca đối tốt với cậu như vậy cậu có biết không? Khẳng định là có ý với cậu!”
“Đừng nói lung tung, chúng tớ chỉ là bạn tốt.” Mặt Tống Dư Hi ửng hồng, cũng không vì vậy mà vui sướng, ngược lại đáy mắt xẹt qua tia cô đơn.
Cô biết Chúc Thành đối tốt với cô, thậm chí còn vượt ra khỏi phạm vi tình bạn, nhưng mà người cô thích không phải cậu ta.
Tô Niên Niên thức thời không tiếp tục đề tài này nữa, ăn xong đồ ăn vặt tiếp tục vùi đầu làm bài tập.
-------------------
Lớp 12A.
Bây giờ là tiết tự học, trong phòng học yên tĩnh như thường, chỉ có tiếng ngòi bút nhỏ xíu loạt xoạt trên trang giấy.
Nam Chi viết xong đề bài cuối cùng, lười biếng duỗi lưng một cái, tóc dài tùy ý bay múa, giống như một dải lụa màu đen.
Cô theo thói quen ôm tóc lên, quay đầu, đánh giá Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần mặt mày tuấn dật, tóc đen sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, bên cạnh anh là một chồng bài thi và bài tập sớm đã làm xong. Mà lúc này, trong tay anh cầm một quyển số học lớp mười một, rất chăm chú đọc.
Nam Chi kinh ngạc không thôi: “Cố Tử Thần, với trình độ của anh tại sao loại ví dụ mẫu này lại đọc nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ anh mới nghiên cứu ra phương pháp học tập gì sao, xin hãy truyền thụ!”
Cố Tử Thần bất động thanh sắc, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, dáng vẻ đáp lời rất lười nhác.
Trần Nguyên liếc mắt nhìn anh một cái, khóe môi giương lên, trong lòng đã rõ, khẳng định em gái lợi hại nhà mình đã thu phục được Cố Tử Thần!
Khi ánh mắt anh và Nam Chi chạm nhau, hai người đều khẽ giật mình, ánh mắt dừng trên không trung một lát. Cuối cùng, làm như không nhìn thấy rời đi.
-----------------
Vừa tan học, Tô Niên Niên cảm giác sau lưng mình như mọc thêm cánh, nhanh nhú chớp chạy mất dạng. Trên đường đi, cô mở chế độ lải nhải, không ngừng nhắc Trần Nguyên về chuyện Cố Tử Thần đồng ý dạy thêm cho mình, Trần Nguyên nghe thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Anh thật tình cao hứng thay Tô Niên Niên, nhưng... Vì sao có cảm giác em gái nhà mình đang bị lừa gạt...
Nhìn thấy bóng lưng Tô Niên Niên vui vẻ đeo cặp sách đi đến Cố gia, Trần Nguyên đã ưu thương lại còn cuống quít.
Cố Tử Thần rất xấu bụng, Tô Niên Niên sao có thể là đối thủ của cậu ta? Cậu ta có thể thần không biết quỷ không hay đem em gái mình ăn xong chùi mép a!
Không được! Anh phải đi theo nhìn xem!
Bảo vệ em gái nhà mình mới là chuyện quan trọng nhất!