Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh sẽ không thừa nhận là mình cố ý để Tô Niên Niên ở lại.
Biết cô gần đây nhất định rất mệt mỏi, giữa trưa lại không có nơi nghỉ ngơi, cho nên mới đưa cô đến đây.
Để cô học điều lệ tư tưởng đạo đức cũng là cố tình, anh biết với tính tình Tô Niên Niên khẳng định học không vào loại sách này, ba phút là sẽ ngủ.
Sự thật chứng minh, tất cả đều nằm trong bàn tay anh.
Bật máy tính lên, Cố Tử Thần xử lý những chuyện khác, thỉnh thoảng ánh mắt rơi trên người Tô Niên Niên, chỉ cảm thấy trước nay tâm tình chưa bao giờ thư thái như thế này.
Cho dù không nói gì, nhưng chỉ cần cô ở bên cạnh đã đủ rồi.
Rốt cuộc cũng không phải giường nhà mình, Tô Niên Niên ngủ không lâu liền tỉnh, mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Chẳng qua chỉ là ngủ trưa một giấc, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều, cô đi rửa mặt, trở về tiếp tục sống chết với cái điều lệ tư tưởng đạo đức kia.
Cố Tử Thần thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cau lại chăm chú học thuộc lòng không khỏi mỉm cười, luôn cảm giác không đành lòng khi bắt nạt cô.
“Tô Niên Niên, học thuộc xong chưa?”
Tô Niên Niên như gặp phải đại địch, lắc đầu nói: “Chưa...Anh chờ một chút, em lập tức học đây...” Lời nói rất chột dạ.
Cố Tử Thần nhướng lông mày đen nhánh, khóe môi cong lên: “Như vậy đi, em học thuộc quá chậm, cho em mười phút, sau đó anh sẽ kiểm tra thí điểm em mấy câu đầu, coi như xem em học thuộc đến đâu.”
“Được.” Tô Niên Niên bĩu môi, đồng ý.
Mười phút sau, Tô Niên Niên đưa sách cho Cố Tử Thần, nơm nớp lo sợ chờ câu hỏi, cảm giác như trở về thời tiểu học học thuộc lòng trước mặt cô giáo.
Cố Tử Thần mở miệng đọc:“Dòng thứ sáu.”
Tô Niên Niên lắp bắp đọc, ngay sau đó, Cố Tử Thần lại chọn mấy câu đầu, Tô Niên Niên đều đọc thuộc tất cả.
Trong lòng Tô Niên Niên nở hoa, cô cảm giác sao vận khí mình lại tốt như vậy chứ, Cố Tử Thần chọn đều là phần cô học thuộc nhất.
Đọc xong câu cuối cùng, Cố Tử Thần quăng sách lên bàn, uể oải nói: “Coi như em qua.”
“Thật sao?” Đáy lòng Tô Niên Niên vui vẻ, nằm sấp trên bàn hỏi: “Vậy anh sẽ đồng ý dạy thêm cho em sao?”
Cố Tử Thần hỏi lại: “Anh có nói sẽ không dạy thêm cho em sao?”
Tô Niên Niên cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng giải quyết được Cố Tử Thần! Rốt cuộc anh ta cũng đồng ý dạy thêm cho mình!
“Cố Tử Thần, anh thật sự anh tuấn phi phàm phong thần tuấn lãng ngọc thụ lâm phong... Tóm lại anh đẹp trai nhất!” Các loại từ ngữ ca ngợi từ trong miệng Tô Niên Niên không ngừng nói ra, khiến Cố Tử Thần không kìm lòng được.
“Còn ồn ào nữa anh sẽ đổi ý.” Anh nhàn nhạt uy hiếp.
Tô Niên Niên lập tức im bặt, bịt miệng lại, sau đó cười ngọt ngào với anh.
Cố Tử Thần nhìn thấy nụ cười của cô, giật mình trong chốc lát mới nói: “Buổi tối cầm sách đến nhà anh, học thêm từ bảy giờ đến chín giờ.”
“Ừm ừm! Vậy em đi trước, bái bai!” Tô Niên Niên vui mừng hớn hở đi khỏi, kìm lòng không được ngâm nga vài câu hát.
Cố Tử Thần nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hát, khóe môi hơi giương lên.
Không cần tốn nhiều sức, cảm giác lừa gạt một con heo thần tài về nhà quả thực không tệ, mà con heo này, thế mà còn chủ động dâng tới cửa.
Trong bụng người nào đó đang thầm nghĩ xấu xa, mà hết thảy, Tô Niên Niên đều hồn nhiên không hay.
Trở lại phòng học, Tô Niên Niên vui vẻ không kiềm chế được, Chúc Thành còn tưởng rằng cô trúng tà, lo lắng hỏi: “Niên Niên, có phải cậu bị áp lực học tập gần đây kích thích mạnh không, có muốn bồi bổ món gì ngon không?”