Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cậu ta mang theo biểu tình tráng sĩ liều chết, đột ngột nói một câu: “Hạo Hạo, cậu biết hát bài ngôi sao nhỏ không?”
Hạo Hạo ngơ ngác nói: “Hả, lão đại, em không...”
Ngay sau đó, Tiếu Vũ bổ sung thêm một câu: “Vậy để tôi dạy cậu là được rồi... Hỡi vi sao nhỏ lấp lánh ơi, làm sao tôi biết được bạn là gì (*)...”
(*) Bài hát Twinkle, twinkle, little star
Ùm ——
Một học sinh té xuống từ trên ghế, rõ ràng là bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ đến ngây người.
Tô Niên Niên xem nhiệt tình, Tiếu Vũ hát xong bài ngôi sao nhỏ, còn giơ ngón tay lên tạo hình chữ V, lại còn hát tiếp bài hát ‘Hai con hổ’.
Đám tiểu đệ sau lưng trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đều đưa tay ra, khoa tay múa chân tạo tư thế “V” , rồi cùng hợp ca bài ‘Hai con hổ’.
Ùm ——
Lại có mấy người té xuống từ trên ghế, Doãn Sơ Hạ không thể tin được, nói: “Tiếu Vũ bị điên rồi sao!”
Cả lớp yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hát của Tiếu Vũ và đám tiểu đệ của cậu ta vang vọng.
“Các em đang làm gì vậy?” Một giọng nói thanh nhuận vang lên, đám học sinh phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía cửa lớp học.
Chủ nhiệm lớp Giang Mộ khoanh hai tay đứng ở cửa lớp, nhìn về phía mấy người Tiếu Vũ: “Tiếu Vũ, không phải các em học lớp E sao, tới lớp thầy làm gì?”
Tiếu Vũ vừa vặn hát xong một bài hát, nội tâm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vội vàng tìm bậc thang cho mình đi xuống: “Thầy à, chúng em vào nhầm lớp, bây giờ chúng em đi ra luôn!”
Đoàn người chán nản đi ra khỏi lớp F, Giang Mộ cau mày, đi lên bục giảng bắt đầu họp lớp đầu giờ.
“... Bắt đầu từ tuần này, hội học sinh sẽ chính thức bắt đầu tuyển thành viên mới, em học sinh nào muốn gia nhập hội học sinh có thể đến chỗ lớp trưởng tập trung đăng ký...”
Đám học sinh trong lớp nhất thời bắt đầu nhiệt tình thảo luận, Tô Niên Niên bĩu môi, lơ đãng nhìn về phía Tống Dư Hi, phát hiện ra vẻ mặt của cô ấy rất khao khát.
“Hội học sinh có gì tốt vậy...” Tô Niên Niên thấp giọng chế giễu, Tống Dư Hi nhiệt tình giải thích cho cô: “Đương nhiên là tốt rồi, gia nhập hội học sinh có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như có thể không phải tập thể dục trong giờ thể dục, có thể tự do ra vào trường học, còn có thể tham gia hoạt động ngoại khóa...”
Tô Niên Niên bán tín bán nghi nhìn cô ấy, cô cũng không tin đám học sinh trong trường trung học phổ thông Thánh Âm ngây thơ như vậy đâu, không thể nào gia nhập hội học sinh vì những đặc quyền này.
Tống Dư Hi hiểu ý trong ánh mắt của cô, ngượng ngùng nói: “Được rồi... Thật ra là bởi vì tam đại giáo thảo đều ở trong hội học sinh, Trần Nguyên là hội trưởng hội học sinh, Dạ Tinh Vũ trưởng ban ngoại giao, Cố Tử Thần là trưởng ban tuyên truyền... Hơn nữa hoa khôi giảng đường là Nam Chi, Mộ Dung Sam đều là người của hội học sinh...”
Quả nhiên, động cơ của mọi người đều không đơn thuần...
Tô Niên Niên thấy được sự nhiệt tình và khao khát trong mắt của Tống Dư Hi, hỏi: “Cậu muốn đăng ký hả?”
Tống Dư Hi dùng sức gật đầu, nhưng lẩm bẩm nói: “Nhưng mà... Hội học sinh yêu cầu rất cao, một mình mình không dám đăng ký...”
“Vậy mình sẽ đi đăng ký với cậu!” Dù sao mình cũng rảnh rỗi, đi theo tham gia náo nhiệt cũng được.
Tống Dư Hi cảm kích nói: “Thật sao, vậy mình đi đến chỗ lớp trưởng đăng ký cho hai đứa mình trước.”
Tô Niên Niên đáp qua loa lấy lệ, Tống Dư Hi chạy đến chỗ Triệu Minh Viễn đăng ký cho hai người.
Trong giờ nghỉ giữa giờ, Triệu Minh Viễn cầm trong danh sách các học sinh đăng ký gia nhập hội học sinh đi, lúc trở lại mang theo một sấp tờ đơn.
“Các cậu điền tờ đơn này, buổi chiều trước khi tan học nhớ nộp lại cho mình.” Triệu Minh Viễn căn dặn xong, trở về chỗ ngồi của mình tiếp tục chuyên tâm học tập.
Sau khi cảm khái lớp trưởng mới đúng là học phách, Tô Niên Niên chuẩn bị điền tờ đơn xin gia nhập, Chúc Thành ngồi ở phía sau ném cho cô hai túi xoài khô, đồ ăn vừa vào tay, Tô Niên Niên đã tiện tay ném tờ đơn sang một bên, hoàn toàn quên mất.