Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 73: Chương 73: Nói xin lỗi (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía trong phòng học, Tiếu Vũ đi thẳng về phía Tô Niên Niên, mấy học sinh ngồi gần Tô Niên Niên vội vàng tránh qua bên cạnh, đều sợ vạ lây đến mình.

Lưu Duẫn Nhi nghi ngờ nói: “Sơ Hạ, Hiểu Tiệp, các cậu nói xem, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tiếu Vũ có thể đánh Tô Niên Niên hay không?” Trương Hiểu Tiệp hơi lo lắng hỏi.

Doãn Sơ Hạ cười lạnh nói: “Mặc kệ nói thế nào, có trò hay để xem rồi.” Trong mắt cô ta thoáng lóe lên ánh sáng độc ác, hận không thể chém hai nhát ở trên người Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên che miệng, thiếu chút nữa là không nhịn cười nổi nữa, cậu nam sinh với cái đầu heo môi sưng như hai cái lạp xưởng trước mắt này chính là Tiếu Vũ ngang ngược hôm qua sao? Sao hình ảnh tương phản lớn đến vậy.

Tiếu Vũ và đám tiểu đệ dừng phía trước mặt cách Tô Niên Niên hai mét, Tô Niên Niên không thay đổi sắc mặt, tay nắm chặt lấy quần ở dưới gầm bàn.

Cho dù cậu ta là giáo phách thì sao, dám đụng vào cô, cô tuyệt đối sẽ đập cậu ta đến mức bố mẹ không nhận ra!

Cô còn chưa nhấc chân lên, một màn làm người ta dở khóc dở cười đã xuất hiện ——

Tiếu Vũ cúi người một góc chín mươi độ tiêu chuẩn, đám tiểu đệ đi theo sau lưng cậu ta cũng làm động tác giống vậy, năm sáu người cùng hét lên: “Thật xin lỗi...”

Tô Niên Niên đang đưa chân lên không trung lại phải thu chân lại.

Gì vậy? Tiếu Vũ đang làm cái trò gì vậy?

“Tiếu Vũ, cậu lại chơi trò gì vậy, tôi nói cho cậu biết, tôi không thích cậu, thừa dịp còn sớm cậu mau từ bỏ ý định đi.”

“Tôi không chơi trò gì cả! !” Tiếu Vũ la ầm lên, Hạo Hạo đứng bên cạnh vội vàng kéo tay áo của cậu ta, thấp giọng nói: “Lão đại, phải thành khẩn, phải nhẹ nhàng, không được lớn tiếng...”

Tiếu Vũ liếc nhìn cậu ta, hạ thấp cái giọng oang oang của mình xuống, nhỏ nhẹ nói: “Tô Niên Niên, thật xin lỗi, ngày hôm qua là do tôi sai, bây giờ tôi đứng ở đây, thành tâm thành ý xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tôi đi.”

“À —— “

Lại là một cái cúi người sâu.

Tô Niên Niên ôm lấy trái tim đang nhảy loạn xạ của mình, hơi không hiểu nổi cảnh tượng trước mắt này.

Đám học sinh trong lớp thấy cảnh tượng này, cằm của người nào người nấy đều sắp rơi xuống.

Bọn họ đang hoa mắt hả? Tiếu Vũ lại đang nói xin lỗi với Tô Niên Niên, còn cúi người góc chín mươi độ?

Chúc Thành làm rơi chiếc xúc xích ăn sẵn trong tay mình xuống trên bàn, cậu ta lặng lẽ húc cùi chỏ vào người Đường Dư, nói: “Đường Dư... Tôi không nhìn lầm đấy chứ, hay là tôi đang nằm mơ?”

Đường Dư nhíu nhíu mày: “Không có.” Chỉ là cậu ta cũng không hiểu dụng ý của Tiếu Vũ.

Tô Niên Niên nghi hoặc nhìn Tiếu Vũ: “Sao tôi biết được lời xin lỗi của cậu có phải là thật lòng hay không, cậu lấy cái gì để chứng minh?”

Gân xanh trên trán Tiếu Vũ giật mạnh, cậu ta đang muốn chửi tục mấy câu, Hạo Hạo đã kịp thời kéo cậu ta lại, hai mắt ngấn lệ mông lung: “Lão đại... Phải thành khẩn, phải nhẹ nhàng, không thể nổi giận...” Nếu không sẽ lại bị người ta coi làm bao cát.

Đại trượng phu có thể co dãn, cần gì phải so đo với một con nhóc đâu, Tiếu Vũ thầm an ủi mình trong lòng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay của mình nói: “Tôi sẽ nghe theo lời cậu, cậu muốn chứng minh như thế nào, tôi có thể chứng minh như vậy.”

Cái giọng nhẹ nhàng phối hợp với khuôn mặt của cậu ta lúc này đúng là khủng khiếp, tràn đầy cảm giác mâu thuẫn.

Đám học sinh trong lớp đều cảm thấy mình vừa gặp quỷ, làm bọn họ hoài nghi nam sinh trước mắt này có phải là Tiếu Vũ hay không.

Tô Niên Niên suy tư rồi nói: “Vậy thì biểu diễn một tiết mục cho tôi xem đi.”

“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!!” Tiếu Vũ gầm thét lên, Tô Niên Niên nhíu mày, làm ra vẻ “Tôi cũng biết cậu đang gạt người “ .

Hạo Hạo gấp đến nỗi sắp khóc lên: “Lão đại... Thái độ phải thành khẩn, giọng phải nhẹ nhàng! !”

Tiếu Vũ mím chặt đôi môi lạp xưởng, nội tâm giãy giụa kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.