Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiếu Vũ làm vẻ mặt đưa đám: “Hả?”
Cố Tử Thần khẽ cong môi mỏng, nở nụ cười lạnh như băng: “Tán gái có vui vẻ không?”
Tiếu Vũ: “...”
Đám tiểu đệ ăn ý nằm ở trên mặt đất, từng người đều làm tư thế trợn trắng mắt tay chân co quắp giả chết.
“Cố Tử Thần, dù sao chúng ta cũng là bà con, anh, cho em một con đường sống đi...” Tiếu Vũ rưng rưng nước mắt nói, trên gương mặt tuấn tú đã đầy vết bầm tím, đồng phục dính không ít bụi bẩn, nhìn cực kỳ chật vật.
Cố Tử Thần làm như không nghe thấy, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.
“Á... anh nhẹ tay thôi, đừng đánh vào mặt...” Từng tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên, lúc này Tiếu Vũ đã có lòng muốn chết rồi.
Cậu ta sợ nhất người anh họ này, từ nhỏ đến lớn không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc, thành tích cực kỳ xuất sắc, quan trọng nhất chính là, hai người học võ từ khi còn bé, thế nhưng mỗi một lần, cậu ta đều bị Cố Tử Thần coi làm bao cát.
Lần này, cũng không ngoại lệ.
——
Ba phút sau.
Tiếu Vũ thê thảm nằm trên đất, Cố Tử Thần làm ra vẻ như không có chuyện gì phủi phủi bụi trên tay, anh đi về phía trước hai bước, rồi bỗng nhiên quay đầu lại: “”Ngày mai đi theo Tô Niên Niên nói xin lỗi, thái độ phải thành khẩn, giọng điệu phải nhẹ nhàng. Nếu không đi, vậy thì anh không thể làm gì khác hơn là để cậu phải ủy khuất làm bao cát lần nữa.”
Tiếu Vũ: “QAQ.”
——
Cố Tử Thần đi tới bên cạnh xe mình, Trần Nguyên đang tựa vào trên thân xe của anh, mỉm cười.
“Ai ôi, Cố nam thần vừa ra tay?”
Cố Tử Thần nhàn nhạt nói: “Thấy cậu ta ngứa mắt mà thôi.” Anh mở cửa xe ra, chuẩn bị lái xe rời đi, Trần Nguyên đã vội vàng nói: “Này, chờ tôi với, cho tôi đi quá giang xe.”
Vừa mới thắt chặt đai an toàn, cửa kính xe lại bị người ta gõ cộc cộc cộc mấy cái, Cố Tử Thần hạ cửa sổ xe xuống, Dạ Tinh Vũ tức giận đứng ở bên ngoài: “Anh, thuận đường đưa em trở về với.”
Cố Tử Thần hoàn toàn không nói nên lời, bọn họ đang coi mình là tài xế miễn phí hả?
Dạ Tinh Vũ lên xe, không ngừng thổi khí lên trên tay mình, cau mày.
Trần Nguyên liếc nhìn cậu ta: “Ai ôi, tiểu Vũ cũng đánh nhau cơ à, đúng là trưởng thành rồi.”
Dạ Tinh Vũ hất cằm lên, rất tự hào nói: “Đúng nha, em đánh người tên là Tiếu Vũ đó!”
Vẻ mặt của Cố Tử Thần và Trần Nguyên đều cứng đờ lại, Dạ Tinh Vũ vẫn còn lải nhải không ngừng giải thích: “Bên trái móc một quyền, bên phải móc một quyền... Soèn soẹt… hắc hắc... Ai bảo cậu ta dám bắt nạt Niên Niên! Này, anh ơi, sao hai anh đều không nói gì cả vậy?”
“Khụ...” Trần Nguyên lúng túng ho khan: “Đánh rất tuyệt, đúng là rất tuyệt vời.”
Dạ Tinh Vũ được khen ngợi, nở nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Cố Tử Thần nổi đầy vạch đen trên trán, không trách vừa rồi lúc anh dạy dỗ Tiếu Vũ, cả người cậu ta đã đầy vết thương, chậc chậc, thật là một thằng bé đáng thương...
——
Hôm sau.
Tô Niên Niên đi vào lớp học, ngồi ở vị trí của mình không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.
Tống Dư Hi cười hỏi: “Đêm qua cậu ngủ không ngon à?”
“Còn không phải là do cái gì Tiếu đó ngày hôm qua làm hại, tối ngày hôm qua mình vẫn luôn ngủ không ngon...”
Cửa lớp học bị người ta gõ hai cái, một nam sinh đeo kính vóc người gầy yếu thò đầu vào thăm dò hỏi: “Xin hỏi Tô Niên Niên có ở đây không? Lão đại chúng tôi tìm cậu...”
“Ai vậy...” Tô Niên Niên lẩm bẩm nói, Tống Dư Hi vội vàng nói: “Niên Niên, cậu ta là tiểu đệ của Tiếu Vũ, chắc chắn là đến tìm cậu gây phiền toái!”
Đường Dư ngồi ở đằng sau nghe thấy vậy, đặt sách trong tay xuống, lạnh lùng quét mắt về phía cửa.
Thấy không có người trả lời, Trình Hạo lại hỏi thêm hai lần nữa, Tiếu Vũ đi theo phía sau cậu ta, không nhịn được đá vào mông của cậu ta, trực tiếp đi vào lớp F.
“Oa, đây thật là Tiếu Vũ hả? Sao bị người ta đánh thành như vậy...”
“Chắc là hóa trang thôi, cậu ta là giáo phách mà, ai dám ra tay với cậu ta.”
“Chẳng lẽ là Tô Niên Niên đánh? Bây giờ đến tìm cậu ta tính sổ hả?”