Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho dù có là giáo phách, Tiếu Vũ cũng là người rất bao che cho người của mình.
Giống như Trình Hạo, cậu ta có thể đánh có thể bắt nạt, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác bắt nạt.
Đây là đạo đức và nguyên tắc bảo vệ nên có của lão đại với tiểu đệ.
Dạ Tinh Vũ nhướn hàng mày đen lên, làm cho khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nét ngây thơ thêm mấy phần thù hận, anh ta bẻ ngón tay phát ra tiếng răng rắc hung dữ nói: “Vậy cậu dựa vào cái gì mà dám bắt nạt Niên Niên nhà chúng ta!”
Đám tiểu đệ vây xem phía sau đồng loạt toát ra hai giọt mồ hôi lạnh.
Mở miệng ra là “Nhà chúng ta” thế này “Nhà chúng ta” thế kia, có cần gọi thân mật như vậy hay không!
Tiếu Vũ mắng nhiếc cười nói: “Từ lúc nào mà Tô Niên Niên trở thành của nhà anh, anh đừng có mà nhìn thấy con gái nhà người ta xinh đẹp mà nói bậy nói bạ, tôi nói cho anh biết, thiếu chút nữa là hôm nay cô ấy trở thành bạn gái của tôi rồi đấy, chậc chậc...”
Dạ Tinh Vũ nghe xong nổi cơn giận, quơ quả đấm nhỏ nhào về phía Tiếu Vũ.
“Vụ Thảo, có thể bình tĩnh nói chuyện hay không! Cậu còn đánh anh tôi? Này này này, đừng đánh vào mặt...”
Đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài của Dạ Tinh Vũ giống như cậu bé đáng yêu ngây thơ vô hại, lúc rat ay là không biết thương tình đâu, mấy quyền đi xuống, Tiếu Vũ chỉ có thể bụm mặt hít ngụm khí lạnh.
Đám tiểu đệ trố mắt nhìn nhau, đều không dám tiến lên trước can ngăn.
Tuy nói Tiếu Vũ mang danh giáo phách, nhưng Dạ Tinh Vũ cũng không dễ chọc à!
Haizzzz, bọn họ vẫn nên giả chết đi thì hơn...
Hạo Hạo nằm trên đất, rưng rưng nước mắt nói: “Lão đại, anh nhớ bảo trọng, chúng em đều á... Đừng nhìn chúng em, đừng nhìn chúng em...”
Tiếu Vũ tức giận không ít, lại bị Dạ Tinh Vũ đánh mấy quyền, cảm thấy mặt mình đều sưng vù cả lên.
Dạ Tinh Vũ lôi cổ áo của Tiếu Vũ: “Ngày mai đi theo Tô Niên Niên nói xin lỗi, thái độ phải thành khẩn, giọng điệu phải nhẹ nhàng, sau này không cho phép bắt nạt cô ấy nữa!”
Tiếu Vũ: “...”
Thế giới này bị làm sao vậy! Ngay cả cái loại nhóc con này cũng dám bắt nạt mình, Tiếu Vũ cực kỳ u oán.
Dạ Tinh Vũ nghênh ngang rời đi, Hạo Hạo lấy hết dũng khí bò từ dưới đất dậy, đỡ Tiếu Vũ nói: “Lão đại, anh không có sao chứ...”
Tiếu Vũ vỗ mạnh vào đầu của Hạo Hạo, nổi giận đùng đùng nói: “Đi, về nhà!”
——
Mới vừa đi tới vườn hoa nhỏ, một bóng người đã đưa tay ra ngăn cản bọn họ.
Trần Nguyên mỉm cười, nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi, cậu là Tiếu Vũ hả?”
Tiếu Vũ thiếu tự tin trả lời: “Là tôi! Có chuyện gì!”
“À... Không có gì, chỉ là tôi nghe nói cậu bắt nạt Niên Niên nhà chúng tôi...” Trần Nguyên thản nhiên bắt đầu hoạt động cổ tay cổ chân.
Tiếu Vũ nổi mấy vạch đen trên trán, đến tột cùng hôm nay là ngày gì vậy, sao có nhiều bạn bè thân thích của Tô Niên Niên xuất hiện như vậy, người trước vừa ngã xuống người sau đã tiến lên!
“Không phải là tôi cũng bắt nạt không thành công sao... Hơn nữa, Tô Niên Niên cũng không trở thành bạn gái của tôi...” Tiếu Vũ làm ra vẻ mặt như đưa đám nói.
Trần Nguyên nguy hiểm híp mắt lại, thằng nhóc này có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn làm bạn trai của Tô Niên Niên?
Kiên quyết không được!!
Đám tiểu đệ lại nhìn nhau lần nữa, vô cùng ăn ý nằm trên đất giả chết.
“Á...”
Nhìn Trần Nguyên thì có vẻ ôn hòa đấy, nhưng lúc nghiêm túc đánh, thì đánh cho Tiếu Vũ không còn sức đánh trả.
Anh ấy nhẹ nhàng phủi bụi trên bả vai thay Tiếu Vũ, dặn đi dặn lại nói: “”Ngày mai đi theo Tô Niên Niên nói xin lỗi, thái độ phải thành khẩn, giọng điệu phải nhẹ nhàng, biết không?”
Tiếu Vũ: “...”
Trần Nguyên xoay người rời đi, tựa như đang tản bộ ở trên sân trường, không thể nào nhìn ra anh vừa ra tay đánh người.
Tiếu Vũ hoàn toàn chán nản! Thân là giáo phách của trường trung học Thánh Âm, tôn nghiêm của cậu ta đang ở chỗ nào rồi!!
Hạo Hạo lại lã chã nước mắt nói: “Lão đại... Chúng ta vẫn nên sớm về nhà đi...”
Đoàn người vất vả lắm mới đi tới bãi đậu xe, giọng nói như u linh lại vang lên lần nữa.
“Tiếu Vũ?”
Lúc này, nội tâm của Tiếu Vũ hoàn toàn hỏng mất rồi.
Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy! !