Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 70: Chương 70: Xin lỗi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cửa sổ tầng ba bị kéo ra, Cố Tử Thần nhìn qua bóng người trên sân tập, đầu ngón tay thon dài gõ vào bệ cửa sổ có tiết tấu.

“Cậu nhìn gì đấy?” Trần Nguyên thấp giọng hỏi anh.

Tiết cuối cùng là tiết tự học, Trần Nguyên phát hiện Cố Tử Thần đã chú ý bên ngoài cửa sổ rất lâu rồi.

Cố Tử Thần hời hợt nói: “Nhìn hai tên thô lỗ tranh giành người yêu là một con heo.”

Trần Nguyên nhệch miệng, sao anh lại cảm thấy, con heo mà Cố Tử Thần nói chính là em gái mình vậy?

Phi, em gái của anh rõ ràng thông minh đáng yêu, sao lại là một con heo được!

Trong nội tâm khiển trách bản thân một phen, Nam Chi ngồi đằng trước bỗng xoay người, chỉ vào điện thoại nói: “Cố nam thần, bạn gái của cậu suýt thì thành bạn gái của Tiêu Vũ đó! Mau nhìn đi, đây chính là cô bé tên Tô Niên Niên lần trước!”

Cố Tử Thần miễn cưỡng liếc nhìn Nam Chi một cái, như đang nói: anh không có hứng thú với mấy tin đồn này.

Trần Nguyên nghe thấy ba chữ Tô Niên Niên thì biến sắc, cướp lấy điện thoại nhìn.

Trên màn hình là bài đăng trên diễn đàn, bài vừa mới được đăng mấy phút, bình luận đã hơn một trăm. Người đăng bài hình như là con gái, viết chuyện đánh cược giữa Tô Niên Niên, Đường Dư và Tiêu Vũ sinh động như thật, thêm mắm dặm muối, còn kèm thêm cả ảnh Đường Dư ném bóng vào rổ, khiến không ít cô gái si mê ----------------

“Oh my god! Đẹp trai muốn khóc!”

“Mỹ thiếu niên ánh mặt trời, tôi thích nhất...”

“Nhan sắc thật đáng khen! Đủ điều kiện thành hot boy của Thánh Âm nha!”

Trần Nguyên nắm chặt điện thoại, yếu ớt hỏi: “Lớp đang học thể dục bên dưới là lớp của Niên Niên đúng không?”

Trần Nguyên hỏi Cố Tử Thần, Cố Tử Thần khẽ gật đầu, phát hiện sắc mặt Trần Nguyên còn khó coi hơn.

Em gái nhà mình bị người bên dưới đùa bỡn lâu như vậy, mà anh hoàn toàn không biết gì!

Tiêu Vũ đúng không? Trong lòng Trần Nguyên lặp đi lặp lại cái tên này, hận không thể lao ra ngoài đánh tên đó một trận.

Trần Nguyên đưa điện thoại cho Nam Chi, Nam Chi bị áp suất thấp từ người Trần Nguyên tỏa ra hù dọa, cẩn thận hỏi: “Trần Nguyên, cậu không sao chứ? Sắc mặt thật khó coi.”

Trần Nguyên cố nở nụ cười: “Không có gì... chỉ là đang nghĩ chút chuyện.”

Trần Nguyên cúi đầu lấy điện thoại mình từ túi quần ra, nhắn tin cho Tô Niên Niên, bảo sau khi tan học cô về với cha trước, không cần chờ mình.

Cùng lúc đó, ở một phòng học khác.

Miệng Dạ Tinh Vũ há thành hình chữ “O”, suýt chút nữa ném di động xuống đất.

Mộ Dung Sam ngồi bên cạnh đang say sưa kể bát quái với Dạ Tinh Vũ: “Có phải rất đẹp trai không? Này, Dạ Tinh Vũ, cậu làm gì mà ngây người ra vậy... này cậu đi đâu đấy, bây giờ còn chưa tan học đâu...”

Thầy giáo trên bục giảng quay đầu lại, đang định dạy dỗ Dạ Tinh Vũ mấy câu, tiếng chuông tan học kịp thời vang lên, Dạ Tinh Vũ đã sớm mất dạng, thầy giáo đành bất đắc dĩ nói: “Tan học.”

----------------------

Tiếng chuông vang lên, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng quay về phòng học thu dọn đồ đạc.

Tiêu Vũ vẫn còn chìm đắm trong rung động mà quả ném bóng cuối cùng của Đường Dư mang đến, Hạo Hạo mặt cậu u sầu nhìn Tiêu Vũ: “Lão đại, tan học rồi, đừng ngẩn người nữa.”

Tiêu Vũ không phản ứng, Hạo Hạo vươn tay, định lắc lắc trước mặt Tiêu Vũ, lại tự dưng bị túm cổ áo.

“Cậu chính là Tiêu Vũ?” Dạ Tinh Vũ khí thế hung hăng hỏi.

Hạo Hạo yếu ớt mở miệng: “Cậu nhận lầm rồi... không phải tôi a.”

“Cậu ngậm miệng lại, dĩ nhiên tôi biết không phải cậu, đứng qua một bên, đừng cản đường.”

Tiêu Vũ nghe thấy động tĩnh, lấy lại tinh thần, kinh ngạc hỏi: “Dạ Tinh Vũ, đầu óc cậu bị sao vậy, sao lại bắt nạt Hạo Hạo nhà tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.