Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 69: Chương 69: Một ván định thắng thua (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đường Dư không nhúc nhích tí nào, có điều lông cậu nhíu chặt lại.

Học sinh xung quanh cười vang, thậm chí có người nói: “Trời ơi, sao ngay cả thủ đoạn này mà Tiêu Vũ cũng dùng đến chứ.”

Nam sinh nói câu đó bị đàn em của Tiêu Vũ trừng một cái, lập tức bụm miệng không dám làm càn.

“Ngu xuẩn...” Tô Niên Niên cũng tỏ vẻ chán ghét.

Khiến người ta không ngờ là, Đường Dư thật sự đứng sững tại chỗ, quay đầu nhìn thoáng qua.

Tiêu Vũ chờ đúng thời cơ, tay mắt lạnh lẹ vòng qua Đường Dư, ném bóng rổ trong tay đi.

Bịch một tiếng, quả bóng lượn quanh lưới hai vòng, khó khăn lắm với lăn vào.

Đám người cùng thở dài một tiếng.

Tô Niên Niên biến sắc, Tống Dư Hi gấp gáp nắm chặt tay cô: “Làm sao bây giờ, 1:1 rồi!”

“Còn một quả nữa mà, đừng nóng vội.” Tô Niên Niên an ủi Tống Dư Hi.

“Ha ha, bính bất yếm tra nha, đã nhường đã nhường.” Tiêu Vũ giả vờ khách sáo, Đường Dư mim smooi, ném bóng cho Tiêu Vũ.

Bình thường người mở bóng sẽ chiếm ưu thế nhất định, Tiêu Vũ không khách khí, nhận bóng cẩn thận dẫn bóng.

Đường Dư theo bản năng nhìn về phía Tô Niên Niên, cô bĩu môi, ý thức được ánh mắt của Đường Dư liền huơ huơ đôi bàn tay trắng như phấn với cậu, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Huýt ------------“ Hạo Hạo thổi còi.

Vẻ mặt Tiêu Vũ nghiêm túc, một tay dẫn bóng, một tay chắn Đường Dư, liều mạng đi về phía rổ.

Đường Dư kèm sát cơ thể Tiêu Vũ, một bước cũng không nhường.

Một giọt mồ hôi từ trán Tiêu Vũ rơi xuống, rơi vào trong mắt cậu ta, Tiêu Vũ khó chịu hơi chớp mắt, nhưng đúng lúc này, Đường Dư lại nghiêng người, dùng góc độ xảo quyệt cướp bóng khỏi tay Tiêu Vũ, chân nhanh chóng chạy về hướng ngược lại, hơi uốn gối, nâng cổ tay, ném bóng.

Bịch ----------------

Xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ còn tiếng gió thổi cùng tiếng bóng rơi trên đất.

Rổ lưới không lay động.

Mà lúc này, chân Đường Dư đặt trên vòng trắng.

Đứng cách rổ bóng rất xa!

Tiếng hò reo và tiếng huýt sáo bùng nổ trong đám người, Đường Dư ngẩng đầu, hất cằm, tóc trên trán bị mồ hôi làm ẩm ướt, mồ hôi thuận theo làn da màu mật ong chảy xuống, gợi cảm khiến người ta giận sôi.

Tiêu Vũ đứng yên tại chỗ, đã bị kỹ thuật biến thái của Đường Dư làm cho ngây người.

Đường Dư khiến cậu ta hiểu được, đứng trước thực lực chân chính, tất cả mánh khóe đều không chịu nổi một kích.

“Cậu thua.” Đường Dư chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Vũ, mang đến cho Tiêu Vũ cảm giác áp bách nặng nề.

“Cậu... F*ck, quá giỏi... tên cậu là cái gì nhỉ...” Tiêu Vũ nói không mạch lạc hỏi Đường Dư, kích động coi Đường Dư thành thần tượng.

Đường Dư lạnh nhạt đáp: “Nhớ thực hiện lời hứa.” Vỗ vỗ bả vai Tiêu Vũ, cậu đi về phía Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên vui vẻ đập tay Đường Dư, quay người đăc ý nói với Tống Dư Hi: “Cậu nhìn đi, Đường Dư chắc chắn sẽ không thua, cú ném cuối cùng có phải đẹp trai ngây người không, ha ha--------------“

Tống Dư Hi thở phào nhẹ nhõm: “Ban nãy làm tớ sợ muốn chết... tớ còn tưởng rằng...”

“Tưởng gì? Tưởng tớ sẽ bị tên thô bỉ kia bắt cóc làm bạn gái? Nói đùa gì vậy, dù thua tớ cũng không để ý đến cậu ta.” Tô Niên Niên cười xảo trá.

“Vậy cậu còn...” Còn nói mình sẽ làm bạn gái của Tiêu Vũ.

Tô Niên Niên nói thâm sâu: “Binh bất yếm trá nha.”

Tống Dư Hi: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.