Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên gật đầu, Cố Tử Thần lại mở miệng ra châm chọc: “Em gia nhập hội học sinh thì có thể làm được gì, ăn uống chùa làm trò ngốc nghếch hay bán manh?”
“Cố Tử Thần... anh không mở miệng chế giễu người khác thì sẽ chết hả...” Tô Niên Niên cảm thấy mình bị tổn thương.
Dạ Tinh Vũ bất mãn nói: “Anh, Niên Niên không ngốc đâu, Niên Niên, cậu gia nhập vào ban ngoại giao với tôi, tôi sẽ mang cậu đi ăn đồ ăn ngon ở tất cả các trường cao đẳng đại học trong Dụ thành!”
Ban ngoại giao giữ mối quan hệ giao tiếp với rất nhiều trường học, thường xuyên đến các trường học khác giao lưu họp hành.
Cố Tử Thần làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Tô Niên Niên, em nhìn lại mình xem, em không chỉ mập, còn xấu xí, hơn nữa chỉ số thông minh có thể sánh bằng heo chiêu tài, hội học sinh đã quá thê thảm rồi, em không cần đi gieo họa cho người khác đâu.”
Tô Niên Niên: “... Anh quá ác độc, em không muốn chơi với anh nữa.”
Trần Nguyên vội vàng hòa giải: Được rồi, Tử Thần, đừng cậy lớn bắt nạt em gái tôi, Niên Niên, em muốn gia nhập thì cứ gia nhập đi, anh sẽ nhận em.
Tô Niên Niên vốn không muốn đi, vì Tống Dư Hi nên mới đăng ký, bây giờ bị Cố Tử Thần đả kích, ý chí chiến đấu hoàn toàn tắt ngấm, cô lập tức ủ rũ cúi đầu nói: “Em không đi, không muốn đi nữa.”
Trần Nguyên muốn an ủi cô mấy câu, kết quả Tô Niên Niên đã cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, nhét đầy đồ ăn đến nỗi hai má phồng to.
Nhìn cái dáng vẻ này, giống như là coi đồ ăn là Cố Tử Thần để chút giận vậy.
Trần Nguyên liếc nhìn Cố Tử Thần, anh muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt lạnh lùng thoáng lộ ra tia ảo não.
Trần Nguyên nghĩ thế nào cũng không hiểu được, trước kia rõ ràng là người tỉnh táo trầm ổn, bây giờ lại bắt nạt em gái anh ấy như con nít, làm người ta cảm thấy buồn bực.
Bầu không khí trên bàn cơm dần an tĩnh lại, cũng may là có Dạ Tinh Vũ bị hội chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ở đây, nói chuyện mấy câu xua tan bầu không khí an tĩnh này.
——
Ngồi trong lớp mà hồn đã bay đi ra ngoài cả giờ học buổi chiều, Tô Niên Niên không muốn về nhà luôn, vì vậy cô xoay người hỏi Đường Dư: “ Tối nay cậu có rảnh không?”
Đường Dư vốn phải đi làm, nhưng lúc nhìn thấy đôi mắt đen láy của Tô Niên Niên, cậu ấy nuốt câu trả lời phủ định trở vào, gật đầu nói: “Có, cậu muốn đi đây?”
Tô Niên Niên suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta trở về Thần Giang xem thế nào đi, mình rất nhớ bọn Nhu Nhu và Đậu Đậu...”
“Được.”
Tô Niên Niên gọi điện thoại cho Trần Nguyên bảo anh ấy đi về trước, mình thì cùng Đường Dư đi ra trạm xe bus gần cồng trường chờ xe bus.
——
Lớp mười hai A.
Cố Tử Thần cầm bút trên tay quay bút, mắt nhìn vào sách mà ngẩn người, ngay cả tiếng chuông tan học cũng không nghe thấy.
Nam Chi nhìn không nổi nữa, gõ gõ vào trên bàn của anh: “Cố nam thần, cậu đang nhớ đến cô em nào, mà sao nhập thần vyaaj, nếu không để tôi giới thiệu cho một hoặc hai cô.”
Cố Tử Thần lấy lại tinh thần, giả bộ như chẳng có gì phát sinh cả, để bút trong tay xuống.
Nam Chi cảm thấy nhàm chán, thu dọn sách vở của mình rồi đi trước, chẳng qua là lén lút liếc nhìn Trần Nguyên.
Cố Tử Thần ngồi tại chỗ một lúc rồi đi xuống tầng, lúc đến tầng hai, đôi chân lại không tự chủ được đi tới chỗ của lớp 11F.
Đẩy cửa ra, lớp học trống rỗng, chỉ có một nam sinh đeo mắt kính gọng đen ngồi ở hàng tước còn thoăn thoắt viết bài.
“Anh tìm ai vậy?” Triệu Minh Viễn hỏi.
Cố Tử Thần vốn muốn đi ra ngoài, nhưng anh lại suy nghĩ rồi hỏi: “Tô Niên Niên ngồi đâu, tôi muốn đưa cho cô ấy quyển vở ghi.”
“À... Ngồi ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên, ở vị trí cạnh cửa sổ kia kìa.” Triệu Minh Viễn ngơ ngác chỉ cho anh.
Cố Tử Thần chậm rãi đi tới chỗ ngồi của Tô Niên Niên, ánh mắt tối tăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bàn của Tô Niên Niên rất bừa bộn, sách giáo khoa, vở ghi, giấy nháp bị nhét chung một chỗ, có mấy cây bút và cục tẩy kẹp ở giữa, nhìn bừa bộn đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
Cố Tử Thần nhíu mày lại, định rời đi, nhưng lại liếc mắt nhìn thấy tờ đơn trống không.