Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đó là tờ đơn xin gia nhập hội học sinh, cần điền một số thông tin cá nhân.
Trong tờ đơn chẳng có chữ nào được viết, Cố Tử Thần nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Tô Niên Niên thật sự không gia nhập hội học sinh vì mấy câu nói của anh nữa?
Anh mím môi lại, máy lời đó cũng không phải là suy nghĩ thực của anh, chẳng qua là không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Tô Niên Niên, anh lại không nhịn được nói mấy lời trêu chọc cô.
Thấy cô tức giận vì mình, xù lông, thở phì phò trợn mắt nhìn anh lại không thể làm gì được, anh lại cảm thấy tâm tình của mình trở nên rất vui vẻ.
Suy tư trong chốc lát, Cố Tử Thần ngồi vào vị trí của Tô Niên Niên, gạt bỏ đống sách vở bừa bộn trên bàn tạo thành một khoảng trống, lấy bút bi đen, bắt đầu điền vào tờ đơn kia.
Họ và tên: Tô Niên Niên. Giới tính: Nữ. Tuổi tác...
Từng nét từng nét xuất hiện trên mặt giấy, điền cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì Trần Nguyên thường xuyên nhắc tới Tô Niên Niên ở bên tai anh, vì vậy anh đã thuộc lòng thông tin cá nhân của Tô Niên Niên ở trong đầu, chỗ nào không rõ thì viết đại khái, dù sao cũng chỉ là một tờ đơn xin gia nhập, sẽ không có ai nghiên cứu kỹ.
Sau khi điền xong, Cố Tử Thần hài lòng cầm tờ đơn lên nhìn.
Ừ, không tệ.
Anh kẹp tờ đơn vào bên trong sách, rồi nhếch mép nhìn bàn học bừa bộn này.
Đến tột cùng là con nhóc này sinh hoạt thế nào ở trong cái ổ heo kia...
Cố Tử Thần thở dài, giúp cô xếp lại từng quyển sách quyển vở, sau khi phân loại rồi xếp lại gọn gàng, anh bỏ vào ngăn bàn. Rồi mới đứng dậy rời đi.
Triệu Minh Viễn mơ mơ màng màng liếc nhìn bóng lưng của anh, lại cúi đầu làm nốt bài toán cuối cùng, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
——
Ngồi trên xe bus tròng trành lắc lư hơn một giờ, hai người Tô Niên Niên và Đường Dư cuối cùng cũng trở lại trường trung học phổ thông Thần Giang.
Khác với trường trung học phổ thông Thánh Âm, trường trung học phổ thông Thần Giang nằm ở trong thành phố náo nhiệt, trường học đối diện với quảng trường lớn nhất Dụ Thành, bên cạnh còn có trường tiểu học, học sinh đi đi lại lại cực kỳ náo nhiệt.
Hai người tới cửa, bảo vệ của trường chỉ liếc mắt nhìn rồi để cho hai người bọn họ đi vào.
Bây giờ cũng đã là giờ tan học của trường trung học phổ thông Thần Giang, trong trường học trống không, Đường Dư cùng Tô Niên Niên đi vòng vèo dọc theo trường học một vòng.
Vẫn phong cảnh quen thuộc như cũ, thế nhưng Đường Dư có thể nhìn ra, tâm trí của Tô Niên Niên như không có ở đây, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.
Lúc đi đến quán ăn vặt, Đường Dư đi vào mua hai chai nước, lúc đi ra, Tô Niên Niên đang gọi điện thoại.
“... Cậu nói lớn tiếng lên, mình không nghe thấy gì cả... Trời ạ, cậu đang bước vào thời kỳ mãn kinh trước đó hả, quá đáng sợ, chúng ta vẫn nên chia tay đi thì hơn...” Tô Niên Niên nói rồi cúp điện thoại.
Đường Dư đi tới, đưa nước cho cô, thuận miệng hỏi: “Gọi điện thoại cho Nhu Nhu?”
“Ừ.” Tô Niên Niên gật đầu, khoa trương nói: “Cậu chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi hai cô ấy ở đâu đâu, cả hai đều... thôi quên đi, chúng ta vẫn nên đi tìm các cậu ấy đi.”
“Được.” Mặc kệ là Tô Niên Niên đưa ra yêu cầu gì, Đường Dư đều chưa bao giờ cự tuyệt.
——
——
Đi ra khỏi trường trung học phổ thông Thần Giang, Tô Niên Niên đi thẳng về phía quảng trường Hán Tang phía đối diện, tìm nửa ngày trời mới phát hiện ra bóng dáng của Nhu Nhu và Đậu Đậu ở trong đám bà bác đang khiêu vũ trong quảng trường
Hai người đang cùng múa may quay cuồng lắc lư theo điệu nhạc của bài “Nhất huyễn dân tộc phong”(*), thuần thục nghiêng bên trái, nhảy sang phải, so vai, làm Tô Niên Niên nhìn thấy mà thiếu chút nữa ném chai nước xuống đất.
(*)Huyễn nhất dân tộc phong: bài hát của nhóm Phượng hoàng truyền kỳ
“Ngọa tào, Đường Dư, chúng ta vẫn nên đi thôi... Mình không quen hai người bị bệnh thần kinh kia...” Tô Niên Niên làm ra vẻ bị kinh sợ, vội vàng kéo Đường Dư muốn đi.
Nhu Nhu và Đậu Đậu nhanh mắt, thấy được bóng dáng của hai người, cất bước tới kéo Tô Niên Niên lại.
“Niên Niên, cậu đã trở lại à nha!”
“Còn cả ộp pa Đường Dư nữa, này này này, hai cậu làm gì mà lại giả bộ không quen biết mình!”