Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên ngửi thấy mùi hương quen thuộc đang lan tỏa trong không khí, cô như gặp phải kẻ thù lớn, lập tức ngồi thẳng người dậy chuẩn bị tư thế chiến đấu.
“Anh! Anh mau bê bát canh đó đi, thì chúng ta còn có thể làm bạn, nếu không chúng ta sẽ cạch mặt nhau từ đây!”
Trần Nguyên vô tội nói: “Đây là canh bổ dưỡng dì đặc biệt nấu cho em, uống trong lúc tập trung học, nghe nói là có tác dụng bổ não.”
Tô Niên Niên chảy hai hàng nước mắt dài như sợi mì, mặc dù Sở Tố Tâm nấu ăn rất ngon, thế nhưng canh bà nấu có thể so sánh với đồ ăn đến từ địa ngục, đặc biệt là canh thập toàn đại bổ được bà 'Chú tâm nấu', uống một ngụm cả đời sẽ khó mà quên được cái vị đó...
“Anh... anh nếm thử trước đi, dù sao một mình em cũng uống không hết.” Tô Niên Niên suy nghĩ, nghĩ ra được cách hay, cười híp mắt bảo Trần Nguyên uống canh.
Trần Nguyên không nghi ngờ cô, lại nói anh cũng rất tò mò với món canh này của Sở Tố Tâm, vì vậy anh bưng bát lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Vẻ mặt của Trần Nguyên chuyển từ không cảm giác thành cố gắng nhịn đau, lông mày cũng nhíu lại.
Lúc này trong lòng Trần Nguyên chỉ còn vang vọng một câu khẩu hiệu: Thật là kỳ diệu, thật là khó tin...
Một giây kế tiếp, anh ấy đã không nhịn được nữa, buông bát xuống điên cuồng vọt vào trong phòng vệ sinh.
Tô Niên Niên được như ý cười lớn ha ha, giằng co rất lâu, Trần Nguyên mới yếu ớt đi ra ngoài, đến giờ anh ấy vẫn còn cảm thấy cái vị quỷ quái kia đang quấn quanh khoang miệng của mình.
“Anh, anh có muốn biết mẹ đã thả cái gì vào bên trong hay không... Còn nữa, anh có muốn uống thêm một ngụm hay không?” Tô Niên Niên hứng thú bừng bừng đề nghị.
Trần Nguyên kiên định khoát tay: “Không cần nói cho anh biết đâu!”
“Vậy anh còn ép em uống nữa không?”
Trần Nguyên thở dài, hai anh em trao đổi ánh mắt với nhau, Trần Nguyên lặng lẽ đổ canh vào chậu cây cảnh ngoài ban công.
Giải quyết xong bát canh bổ dưỡng thần kỳ này, tảng đá lớn trong lòng Tô Niên Niên cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhưng cô lại bắt đầu khổ não với mấy bài tập biến thái kia.
Trần Nguyên nhìn dáng vẻ như phát điên của cô, hỏi: “Sao vậy? Hôm nay em đến lớp học thêm cảm giác thế nào?”
“Anh đừng nhắc đến nữa, cái lớp học thêm đó thật là quá đáng sợ, anh nhìn xem bài tập bọn họ ra đây này, có phải quá biến thái hay không?” Tô Niên Niên vừa trách móc, vừa đưa bài tập cho Trần Nguyên nhìn.
Trần Nguyên cầm lên nhìn, quả nhiên, loại bài tập này vượt xa trình độ của học sinh lớp mười một bình thường, thậm chí đến anh còn cảm thấy khó khăn.
Anh hơi cảm thấy cái lớp học thêm này không đáng tin lắm.
Anh giảng cho Tô Niên Niên nửa ngày trời, Tô Niên Niên mới bắt đầu chật vật giải được bài này, không tránh được than ngắn thở dài.
“Sao em cảm thấy mệt mỏi quá... Nghe nói đây là dạng bài cơ bản nhất, anh ơi, có phải em thật sự rất đần hay không?”
Mắt thấy dáng vẻ như đưa đám của em gái mình, Trần Nguyên càng ngày càng cảm thấy với trình độ của cô mà đến lớp học thêm này thì không ổn cho lắm, lại nghĩ đến đề nghị lúc trước của mình, anh ấy thử dò xét hỏi: “Niên Niên, em có muốn đi tìm a Thần nhờ cậu ấy dạy kèm cho không.”
Tô Niên Niên cảm thấy rất ủy khuất: “Không phải anh cũng có thể dạy em sao, em không cần tìm cái người mặt liệt đó đâu.”
Nghe thấy biệt danh Tô Niên Niên đặt cho Cố Tử Thần, Trần Nguyên thầm cười trộm ở trong lòng, rồi anh ấy mới nói: “Anh dạy không tốt bằng cậu ấy, hơn nữa hồi học trung học cơ sở, có một khoảng thời gian lực học của anh rất kém, là a Thần dạy anh phương pháp học, sau đó thành tích của anh mới từ từ khá hơn.”
Tô Niên Niên chớp chớp mắt, hơi động tâm.
“Hơn nữa, lần thi này cậu ấy đứng đầu khói, có cậu ấy dạy kèm cho em, khả năng em đánh bại Sơ Hạ sẽ cao hơn nhiều.”
Tô Niên Niên nhất thời cảm thấy cực kỳ sùng bái, lại nghĩ tới chuyện mình an ủi bảo Cố Tử Thần cố học cho giỏi, cô lại cảm thấy mình ngốc đến mức phát khóc ra...
Nhưng cô nên lấy lý do gì để đi tìm Cố Tử Thần bây giờ? Hai người bọn họ vừa gặp nhau không cãi nhau thì là gây gổ, rõ ràng chữ bát không hợp.
Trần Nguyên thấy vậy, nói tiếp: “A thần biết cách thay đổi phương pháp dạy tùy theo trình độ của người học, có thể căn cứ vào trình độ thực tế của em để dạy kèm em, huống chi, học kèm một một chắc chắn là có hiệu quả hơn rất nhiều so với học ở lớp học thêm, phải không?”
Tô Niên Niên bị anh ấy thuyết phục, cắn răng nói: “Được rồi, ngày mai em đi tìm anh ấy!”