Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nửa đêm, Cố gia.
Căn phòng ngủ lớn để lộ ra vẻ vắng lặng ở khắp mọi nơi, chỉ có một ngọn đèn vàng ở phía đầu giường, ánh đèn vàng chiếu sáng quanh căn phòng, hơi xua tan bầu không khí lạnh lẽo trong phòng ngủ.
Cố Tử Thần tiện tay lật một quyển toán học lớp mười một ra xem, với anh, nội dung bên trong cực kỳ đơn giản, chỉ nhìn qua mấy bài anh đã ném sách lên trên tủ đầu giường.
Trên mặt tủ vứt tán loạn mấy quyển sách giáo khoa, cẩn thận nhìn kỹ lại, toàn bộ đều là sách giáo khoa lớp mười một. Còn có mấy quyển sách tham khảo và tài liệu bổ sung.
Cố Tử Thần cảm thấy hơi tự giễu, từ lúc nào mình lại dạy kèm cho người khác như vậy?
Nhưng anh lại lo lắng kỳ thi tháng tới đây Tô Niên Niên lại đứng từ dưới đếm lên, trong lúc vô tình, đã chuẩn bị mấy tài liệu này.
Anh phiền não trở mình, tắt đèn đi, ngủ, đuổi ba chữ Tô Niên Niên ra khỏi đầu của mình.
Theo tính tình của anh, anh tự nhiên không sẽ chủ động đi tìm Tô Niên Niên. Để xem con heo này có tự động đi đến cửa không...
——
Hôm sau.
Sáng sớm, Tô Niên Niên ôm theo tâm tình vừa lo lắng lại vừa kích động đến gõ cửa Cố gia, Trần Nguyên đứng ở trong sân nhà mình cổ vũ bảo cô cố lên.
Mở cửa, Cố Tử Thần mặc bộ đồ thể thao, lười biếng nhìn Tô Niên Niên, hỏi: “Heo chiêu tài, gì vậy?”
Tô Niên Niên lắp ba lắp bắp nói: “Thế này… Cố Tử Thần, phiền anh có thể dạy kèm cho em hay không...”
Cố Tử Thần nhướn mày, xem ra con nhóc này vẫn còn biết đường tới tìm mình, chỉ là… dĩ nhiên anh sẽ không đồng ý đơn giản thế này đâu, anh định hơi làm khó Tô Niên Niên.
“Tô Niên Niên, em có biết bây giờ là mấy giờ không?”
Tô Niên Niên lấy điện thoại di động ra xem đồng hồ, trả lời: “Bảy giờ ba mươi phút à... sao vậy anh.”
“Hôm nay là cuối tuần, bảy giờ ba mươi phút, thời tiết đẹp thế này, em nghĩ người bình thường sẽ dậy vào giờ này sao?” Cố Tử Thần nghiến răng kèn kẹt nói, thật ra thì anh có thói quen tập thể dục buổi sáng, bình thường giờ này sớm đã thức dậy rồi.
Tô Niên Niên làm ra vẻ đau khổ, áy náy “A “ lên, suy nghĩ lại thấy cũng phải thôi, nếu mình mà không phải học thêm, chắc chắn giờ này mình vẫn còn đang say giấc nồng.
“Thật xin lỗi... Vậy... Vậy thôi quên đi, tạm biệt, anh vào nhà ngủ thêm lát nữa đi.”
Nói xong, cô làm ra vẻ đáng thương xoay người đi về nhà, để lại Cố Tử Thần bất đắc dĩ đứng tại chỗ.
Ý của anh là muốn làm cho Tô Niên Niên cảm thấy sáng sớm mình đã dạy thêm cho cô ấy là đã rất tốt bụng rồi! Không cô nên năn nỉ rồi chân thành cám ơn anh sao!
Tại sao con heo này lại quay đầu bước đi! Em trở lại cho anh!
Bạn học Cố ngạo kiều nắm chặt tay thầm kêu gào ở trong lòng, nhưng Tô Niên Niên đã cô đơn trở về nhà.
Trần Nguyên nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của cô, vội vàng hỏi: “Sao em trở về nhanh vậy? Cậu ấy có đáp ứng em không?”
Tô Niên Niên chán nản nói: “Em nghĩ không cần phiền đến anh ấy nữa đâu... haizzzz, em lên phòng làm bài tập đây.”
Nói cho cùng, Tô Niên Niên vẫn cảm thấy ở chung với Cố Tử Thần không được tự nhiên, còn cả tâm tư nhỏ không thể nói rõ thành lời chôn giấu sâu trong nội tâm của mình nữa.
Trần Nguyên còn gấp hơn cả cô, trực tiếp đi đến Cố gia hưng sư vấn tội.
Vừa vào cửa, Trần Nguyên đã ngăn Cố Tử Thần đang chuẩn bị đi ra ngoài tập thể dục lại, hỏi: “A thần, tại sao cậu không dạy kèm cho Niên Niên?”
Cố Tử Thần nhìn lướt qua anh ấy, oh này, nhanh như vậy đã có người thân đến tương trợ rồi.
Nhưng mà, anh cũng đâu có cự tuyệt đâu! Là con heo kia tự quay đầu về nhà đấy chứ!
Cố Tử Thần mặt không cảm xúc nói: “Cái này thì cậu phải hỏi em gái cậu, tôi đi tập thể dục buổi sáng đây, bái bai, nhớ khóa cửa lại cho tôi đấy.”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Trần Nguyên đìu hiu trong gió, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy!
Hai người các cậu một người ngạo kiều một người lại ngốc nghếch, người làm anh này bị kẹp ở giữa khó khăn lắm đấy, này!