Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chỉ cần em muốn, không có gì là không thể.” Giang Mộ nói một câu sâu xa.
Tô Niên Niên lập tức cảm thấy mê man, cô nhìn cây đàn dương cầm ở góc phòng, ngẩn người.
Quả thật, năm đó cô đàn dương cầm rất tốt, tham gia đủ cuộc thi to nhỏ, cũng giành được không ít cúp.
Nhưng ngay cả chướng ngại trong lòng cô cũng không vượt qua được, nói gì đến tham gia cuộc thi quy mô lớn thế này.
“Em xin suy nghĩ một chút, cảm ơn thầy.” Tô Niên Niên lễ phép uyển chuyển từ chối.
Giang Mộ như thở dài, sau đó nói: “Tô Niên Niên, thầy hi vọng em tham gia.”
Có lẽ Tô Niên Niên có ngốc nghếch, không thể nghe ra sự kỳ vọng và tiếc nuối trong giọng nói của Giang Mộ, cô chỉ ìu xìu dạ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Lại qua hai tuần sóng yên biển lặng, đã đến lúc Tô Niên Niên quay lại trường.
Gần đây trong trường đang thịnh hành xe đạp địa hình, Tô Niên Niên không ham vận động dĩ nhiên không có cảm giác gì, nhưng khi sáng hôm sau thức dậy cắn bánh bao ra khỏi cửa, nhìn thấy Cố Tử Thần dắt xe đạp địa hình ra, ngây người hỏi: “Anh làm gì vậy? Không lái xe à?”
Cố Tử Thần vỗ vỗ yên sau, sắc mặt vô cùng căng thẳng, tai hơi đỏ lên.
Anh nói rất nhanh: “Lên xe.”
Tô Niên Niên bật cười.
Da mặt tên này quá mỏng, còn không bằng cô kiên cường bất khuất.
Ngồi lên xe, Tô Niên Niên một tay níu áo anh, một tay cắn bánh bao, thỉnh thoảng hát mấy câu tự chế.
Cố Tử Thần cưỡi xe rất tập trung, gió nhẹ nhàng thổi qua, lướt qua áo khoác của thiếu niên cùng mái tóc dài của thiếu nữ, dường như đó chính là thanh xuân rạng rỡ.
Có điều đoạn đối thoại của hai người khá phá hư không khí -----------
“Cố Tử Thần, anh đoán xem trưa nay sẽ có gì ăn? Là sườn xào chua ngọt hay canh nấm hương rau xanh, em muốn ăn ngọt, nhưng lại sợ ăn thịt sẽ béo lên.”
Cố Tử Thần tỉnh táo tính toán lượng calo: “Ăn thịt.” Anh cảm thấy Tô Niên Niên quá gầy, nên nuôi béo thêm chút mới tốt.
Dáng vẻ đầy thịt như bây giờ, anh rất thích.
Nếu Tô Niên Niên biết suy nghĩ của anh nhất định sẽ sụp đổ, vì anh không coi tuyên ngôn giảm béo của cô ra gì.
Nói cách khác, anh biết Tô Niên Niên không kiên trì nổi.
Dưới ánh mắt hâm mộ của một đám người, Tô Niên Niên nhảy xuống khỏi xe Cố Tử Thần, phất tay với anh, đi đến phòng học.
Một tháng không đến trường, nhìn thấy bạn học vẫn cảm thấy thân thiết, có điều ngay hôm đó, Tô Niên Niên đã phải nghênh đón sự đả kích nghiêm trọng trong hôm đầu tiên về trường.
Cô đi học rất không khép, hôm đó tất cả các môn bắt đầu làm bài trắc nghiệm, Tô Niên Niên nhìn bài thi lít nha lít nhít chữ, nội tâm hiện lên một câu: quả nhiên là thiếu nợ thì phải trả a...
Tất cả mọi người ra sức học tập ở trường, còn cô thì ở nhà ăn dầm nằm dề, ngay cả việc học cũng lơ là.
Dựa vào chút kiến thức Cố Tử Thần dạy cho, Tô Niên Niên cố làm xong bài thi.
Thi xong đối chiếu đáp án, thành tích của cô xếp tận thứ 30. Cô đỡ trán, ban đêm chong đèn ôm sách ôn luyện, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Đả kích thứ nhất vẫn chưa xong, cái thứ hai đã kéo tới, khiến cô không kịp đề phòng.
Đã có thành tích tuyển thẳng của lớp 12, Cố Tử Thần đứng thứ nhất toàn trường nhận được tư cách cử đi học ở đại học C.
Ngôi trường kia, dù Tô Niên Niên có thi kiểu gì cũng không đậu.