Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 309: Chương 309: Lễ hội âm nhạc (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chớp mắt, cô nhận ra một cơn khủng hoảng đang ập về phía cô.

Cô cho là sẽ vĩnh viễn bên cạnh nhau, bỗng nhiên biến thành tương lai mù mịt.

Dù sao Cố Tử Thần cũng là một người ưu tú như vậy, dù không đi đại học C, cũng có thể có lựa chọn tốt hơn. Mà còn cô thì sao? Thành tích bình bình, xếp hạng ở cả lớp 11 tầm một hai trăm, huống chi cả Dụ Thành, cả tỉnh?

Cô có tư cách gì đuổi theo bước chân của Cố Tử Thần?

Cho tới nay, những vấn đề này đều bị Tô Niên Niên né tránh theo bản năng, mãi đến khi phải đối mặt, cô mới hiểu ra, khoảng cách giữa cô và Cố Tử Thần, không phải dựa vào một câu “em thích anh, em sẽ cố gắng” là có thể đuổi kịp.

Ròng rã một ngày, Tô Niên Niên rầu rĩ không vui.

Khi đến tiết thể dục, cô trốn ở nơi hẻo lánh ngẩn người, Đường Dư đi đánh bóng một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, vặn chai nước mở ra uống.

Tô Niên Niên cho là cậu tới nghỉ ngơi, thuận miệng hỏi: “Chơi tốt không?”

Kỳ thật lấy trình độ bóng rổ của nam sinh lớp F, mặc kệ Đường Dư ở đội nào cũng là một sự tồn tại vô địch, có thể dẫn dắt một tổ đội như heo nghiền ép đối thủ như heo khác.

Đường Dư nhìn cô, chỉ hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Mình?” Tô Niên Niên nghi hoặc chỉ bản thân, cười: “Mình vẫn bình thường mà, sao lại hỏi kỳ quặc thế.” Có điều ý cười cứng nhắc đã sớm bán đứng cô.

Đường Dư: “Mình nghe nói Cố Tử Thần được cử đến đại học C.”

Tô Niên Niên nặng nề nói: “Anh ấy thật đúng là được vạn người chú ý a, ngay cả cậu cũng biết.”

“Vậy cậu nghĩ sao? Thi đại học C à?”

Tô Niên Niên thở dài: “Đại học C đâu có dễ thi như vậy.”

Đường Dư im lặng.

Dĩ nhiên trên thế giới này tồn tại kỳ tích, nhưng có một số việc quá xa vời không thể chạm tới, đừng nói thực hiện kỳ tích, ngay cả huyễn tưởng cũng không dám có.

Nhất thời không nói gì, Tô Niên Niên một tay chống mặt, nhỏ giọng nói: “Cố Tử Thần thật sự quá đáng ghét, thi được nhiều điểm như vậy làm gì, đồ quỷ sứ đáng ghét, đồ xấu xa, cấu tạo đầu óc nhất định không giống chúng ta...”

Đường Dư biết cô khó chịu, liền để cô phát tiết.

“A!” Tô Niên Niên bỗng kêu lên một tiếng, Đường Dư theo tiếng kêu nhìn lại, sững sờ.

Chẳng biết từ lúc nào Cố Tử Thần đã đứng sau lưng Tô Niên Niên, ban nãy chính là anh cốc đầu Tô Niên Niên, lúc này đang ung dung nhìn Tô Niên Niên, nói: “Tô Niên Niên, em vừa nói gì, anh nghe thấy hết rồi.”

Tô Niên Niên như lâm đại địch, ấp úng nói: “Em có nói gì sao? Không có ấn tượng chút nào a, a, đau đầu quá, nhất định là em bị mất trí rồi? Đường Dư, mình vừa nói gì?”

Diễn xuất của cô bùng nổ, giả mất trí nhớ, còn ném củ khoai lang phỏng tay cho Đường Dư, tiện thể điên cuồng nháy mắt với Đường Dư, ra hiệu cậu đừng nói lỡ miệng.

Từ trước đến giờ Đường Dư không biết nói dối, sắc mặt nghiêm túc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Mình không nghe thấy gì cả... Khụ khụ, mình đi chơi bóng, hai người cứ trò chuyện đi.”

Tô Niên Niên nhìn lén Cố Tử Thần, thấy anh có vẻ không tức giận, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là qua được ải này rồi.

Còn chưa kịp thả lỏng, khuôn mặt đã bị người ta giữ lấy, Tô Niên Niên “A” một tiếng, tội nghiệp nhìn Cố Tử Thần.

“Anh là đồ quỷ sứ đáng ghét? Người xấu? Cấu tạo đầu óc không bình thường?” Cố Tử Thần nhíu mày.

Tô Niên Niên: QAQ.

Mỗi lần bị vạch trần, Tô Niên Niên dứt khoát cam chịu, đẩy tay Cố Tử Thần ra: “Anh đi đi, đến đại học C đi.”

Lông mày Cố Tử Thần giật giật: “Em vì cái này mà ngồi ngây ra cả một tiết? Tô Niên Niên, rốt cuộc em ngốc đến cỡ nào a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.