Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Như cảm nhận được cảm xúc của Tô Niên Niên đã ổn định lại, Giang Mộ giơ micro lên, hát theo tiếng nhạc đệm.
“Trong giấc mơ thấy em rời bước ra đi, anh bừng tỉnh dậy trong tiếng khóc, nhìn cơn đêm gió thổi qua khung cửa sổ, em có cảm nhận được tình yêu của anh không....”
(Trọn đời có em- Thủy Mộc Niên Hoa)
Xẹt Xẹt ——
Lại là ba ánh đèn sáng lên.
Trần Nguyên, Đường Dư, Dạ Tinh Vũ cũng chạy tới từ phía sau sân khấu, nhanh chóng bật ứng dụng đèn pin trong điện thoại di động lên, chiếu ánh đèn về phía Tô Niên Niên.
Tiếng đàn thánh thót đi vào lòng người, giọng ấm áp dễ nghe, nhất thời sinh ra vô số phản ứng hóa học. Rõ ràng chỉ là một bài hát cũ rất thông thường, lại được hai người diễn tấu mang đến cảm giác mới lạ.
Càng ngày càng nhiều học sinh ăn ý chiếu đèn pin lên, thì ra những người không tiếc lời nghị luận kia đã dần không nói nữa, lặng lẽ nghe màn trình diễn của bọn Tô Niên Niên.
“Khi tất cả mọi thứ trở nên bình dị, phải chăng vẫn còn sự kiên trì lưu lại trong tim.”
Vẻ mặt của Tô Niên Niên trầm tĩnh như nước, thật ra thì cô không nhìn thấy rõ phím đàn, nhưng nhiều năm quen thuộc với những phím đàn dương cầm này đã làm cô thuộc lòng mỗi một vị trí của phím đàn.
Đinh đinh đang đang ——
“Tiểu Niên Niên, hôm nay học đàn bài ngôi sao nhỏ, cha sẽ đưa con đi chơi đu quay ngựa nữ hoàng nhé, có được không?”
“Tiểu Niên Niên, một ngày nào đó cha sẽ già đi, nhưng cha sẽ vẫn luôn ở bên cạnh con.”
“Cha không hy vọng con đạt được giải thưởng lớn gì, chỉ hy vọng dương cầm có thể mang cho con niềm vui.”
“...”
Những ký ức tuổi thơ đã vỡ vụn kia cứ dần dần hiện ra, bóng người cao lớn dịu dàng đó cách cô càng ngày càng gần, đứng giữa biển ánh sáng, khẽ mỉm cười với cô.
Ca khúc tiến vào cao trào, Tô Niên Niên diễn tấu càng thuần thục.
Trong hội trường đã biến thành một biển ánh sáng, vô số người giơ điện thoại di động lên, chiếu sáng sân khấu.
Một ngọn đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu Giang Mộ, giọng hát của anh nhẹ nhàng lưu luyến, từng câu từng chữ, đi sâu vào lòng người.
Đầu ngón tay mảnh khảnh nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, từng cái âm tiết như dòng suối chảy ra.
Cô biết, mình đã không còn phải ở một mình nữa.
Cô có bạn, có người nhà, còn có chàng thiếu niên anh tuấn nhưng vẫn đợi cô như lúc ban đầu.
Đến cuối bài hát, cả hội trường chìm trong sjw yên lặng, sau đó vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, gần như có thể phá sập mái nhà.
Cuối cùng lưới điện cũng đã được sửa lại, bóng đèn sáng lên lần nữa, Giang Mộ nắm tay Tô Niên Niên, hai người cùng cúi người chào khán giả, đi xuống sân khấu.
Lúc đi tới bên cạnh Cố Tử Thần, Tô Niên Niên vốn định nói cám ơn, ai ngờ Cố Tử Thần đã không coi ai ra gì cất điện thoại di động đi, giọng điệu lười biếng nói: “Heo thần tài, biểu hiện khá tốt, đoạn cuối cùng kia đàn rất hay.”
Tô Niên Niên cảm thấy ấm áp trong lòng, biết anh không muốn làm mình khó chịu, cô xấu hổ mỉm cười với anh.
Trần Nguyên nhìn đến nỗi trái tim như sắp vỡ tan, kéo Tô Niên Niên nói: “Niên Niên, em đừng đi vội, bọn anh đã chuẩn bị một tiết mục tặng em, em nhất định phải xem!”
“Ặc? Anh muốn biểu diễn cái gì, tại sao em không biết.” Tô Niên Niên nghi ngờ hỏi.
Trần Nguyên nở nụ cười thần bí, đẩy cô tới vị trí đặc biệt có thể xem rõ màn biểu diễn trước mặt: “Chờ lát nữa thì em biết, anh sẽ tạo cho em một surpise!”
Tô Niên Niên bị anh làm gợi lên lòng hiếu kỳ, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ.
Cố gắng chống đỡ tinh thần xem thêm khoảng mười tiết mục, người dẫn chương trình thông báo tiết mục kết thúc: “Thời học sinh là khoảng thời gian quý giá nhất với mỗi người, bạn có thể thầm mến một ai đó, anh ấy mặc áo sơ mi trắng, đi bộ dưới khoảng trời cây ngô đồng, phác họa thành hồi ức tuyệt vời nhất trong thời niên thiếu của bạn. Tiếp theo tôi xin mời Cố Tử Thần, Trần Nguyên, Dạ Tinh Vũ, Đường Dư sẽ biểu diễn ca khúc kinh điển 《 sao rơi mưa 》của nhóm F4, xin mọi người nhiệt liệt cho một tràng pháo tay hoan nghênh!
Đám học sinh phía dưới sân khấu chợt bộc phát ra tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô, toàn bộ hội trường đều như nổ tung!