Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 225: Chương 225: Liên hoan tết nguyên đán (12)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trời ạ? Nam thần sắp biểu diễn một tiết mục? Lại còn bốn nam thần cùng nhau biểu diễn? !

Này này này, sao đám nữ sinh lại cắn khăn tay hết cả một lượt thế này! Đám học sinh phía dưới nhanh chóng móc điện thoại di động ra quay video, định lưu lại thời khắc quý giá này.

Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ, cô hứng thú bừng bừng chờ đợi bọn họ biểu diễn.

Mấy ánh đèn chói mắt chiếu xuống, nhạc đệm dần nổi lên, bốn người đi ra theo thứ tự, phất phất tay chào khán giả phía dưới sân khấu.

“A a a! Nam thần em yêu anh! Em muốn sinh khỉ con cho anh!”

“Tại sao lại có thể đẹp trai như vậy! Á á á!”

Tiếng thét chói tai vang lên bên tai không dứt, Tô Niên Niên cảm thấy của mình cũng sắp nổ tung, cô không thể làm gì khác hơn là bịt kín lỗ tai lại, bất đắc dĩ tiếp tục xem biểu diễn.

Bốn người đều là đồng phục học sinh áo sơ mi + áo len, kiểu tóc cũng tạo kiểu giống nhau, nhưng mỗi người lại có một nét đặc trưng riêng.

Tuy nhiên, Dạ Tinh Vũ vừa mở miệng, Tô Niên Niên không phúc hậu bật cười.

Cậu ta nghiêm túc hát khúc nhạc dạo, nhưng mà... Thật sự là không có một từ nào là đúng điệu.

Không ngờ rằng Nhị Vũ lại là kẻ mù âm nhạc!

Dạ Tinh Vũ không coi ai ra gì, giữ nguyên vẻ trấn định hát tiếp, phía dưới còn có nữ sinh mù quáng luôn miệng thét chói tai “ Vũ manh hát thật là hay! Không biết nghe nhiều có mang thai được không!”

Cũng may là Trần Nguyên kịp thời hát tiếp một đoạn, mới cứu vớt được lỗ tai của khán giả.

Đến lúc Đường Dư cất tiếng hát, mọi người đều chợt cảm thấy được kinh diễm, ngay cả Tô Niên Niên cũng không ngoại lệ.

Cô quen biết Đường Dư nhiều năm trời, nhưng lại rất ít khi nghe Đường Dư ca hát, vì vậy cho đến giờ cô cũng không ngờ rằng, Đường Dư hát hay đến vậy.

Giọng hát trầm thấp thuần hậu giống như giọng thì thầm lượn quanh bên tai bạn, từng câu từng chữ đều có thể trở thành lời tỏ tình khiến người ta đỏ mặt.

Dưới chỗ ngồi dành cho khán giả, một người đàn ông đeo kính dần nheo mắt lại, hỏi những người bên cạnh tên họ của Đường Dư, sau đó viết vào máy tính bảng của mình.

“Cùng em đi ngắm mưa sao băng rơi trên trái đất này, hãy để nước mắt em rớt xuongs bờ vai anh.”

“Muốn em tin rằng tình yêu của anh vì em mà trở nên dũng cảm, em sẽ nhìn thấy nơi hạnh phúc tồn tại.”

( Cùng ngắm mưa sao băng- F4)

Phần điệp khúc của bài hát là bốn người cùng hợp ca, tiếng hoan hô càng ngày càng vang vọng khắp hôi trường, thậm chí có thể so sánh với hội trường trong buổi concert của các ngôi sao nổi tiếng.

Tô Niên Niên đuổi theo bóng người của Cố Tử Thần theo bản năng, lúc anh hát vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng lãnh đạm, chỉ là giọng hát cực kỳ dễ nghe, vừa mở miệng đã làm cho người ta đỏ bừng mặt.

Anh như cảm nhận được ánh mắt của Tô Niên Niên, nhìn xuống phía dưới sân khấu, vừa vặn hát đến cao trào của điệp khúc, anh nhẹ nhàng liếm môi dưới, khẽ mỉm cười với Tô Niên Niên.

Chỉ hành động đó đã làm đám khán giả phía dưới sân khấu nổ tung, đồng loạt gào lên “Thật là đẹp trai thật là đẹp trai! Đẹp trai như vậy đúng là phạm quy!”

Tô Niên Niên biết, nụ cười đó chỉ thuộc về một mình cô.

Gò má của cô bỗng ửng hồng, như đến bây giờ cũng không dám tin tưởng, nam sinh chói mắt như vậy xuất sắc như vậy, lại thích cô.

Đến khi câu hát cuối cùng rơi xuống, toàn bộ hội trường chìm đắm trong tiếng vỗ tay liên miên không dứt, bốn nam thần cúi người chào khán giả, dưới ánh đèn sân khấu, hình ảnh bọn họ đứng sóng vai nhau đã trở thành hồi ức thanh xuân tươi đẹp nhất của vô số người.

——

Giang Mộ nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, âm thầm cười, khaác thêm áo choàng dài chuẩn bị rời đi.

Dù sao anh cũng không thể lúc nào cũng điên cuồng như những con người trẻ tuổi này, anh thầm xúc động trong lòng.

Đêm đông ở phương Bắc cực kỳ lạnh lẽo, trong bóng đêm mịt mờ, anh vội vàng bước đi.

Nhưng một giọng nói lạnh lùng khiến anh ấy không kiềm được dừng bước lại.

“Thầy Giang, tại sao thầy lại tới Thánh Âm?”

Giang Mộ xoay người, chẳng biết từ lúc nào Cố Tử Thần đã xuất hiện ở sau lưng anh ấy, biểu tình lãnh đạm, chẳng qua là đôi mắt sâu như vực thẳm đó làm anh ấy không thể nào bỏ qua được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.