Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 226: Chương 226: Liên hoan tết nguyên đán (13)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cậu thiếu niên này, không phải là người bình thường.

Giang Mộ nở nụ cười tĩnh lặng như mặt nước với anh: “Hả? Bạn học Cố, em đã biểu diễn xong tiết mục của mình rồi?”

Cố Tử Thần cong môi: “Đúng vậy, thầy Giang.”

Hai người đều giấu giếm lời nói sắc bén, vẻ ngoài đẹp trai giống nhau, lòng dạ rất sâu giống nhau.

“Em muốn hỏi cái gì? Cứ nói thẳng đi.” Giang Mộ trực tiếp vạch rõ.

Cố Tử Thần: “Tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng trong nước, lại giành được không ít giải thưởng lớn về âm nhạc cả trong và ngoài nước, em nghĩ thầy Giang có nhiều lựa chọn tốt hơn, tại sao nhất định phải tới trường trung học phổ thông Thánh Âm làm giáo viên chủ nhiệm lớp bình thường?”

Giang Mộ cười tự giễu: “Em đã đánh giá thầy quá cao rồi, thầy chỉ là một người bình thường mà thôi.”

“Phải không?” Cố Tử Thần nhướn mày hỏi ngược lại.

Rải rải rác rác có học sinh đi ra, thấy hai người đứng chung với nhau, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán, thậm chí còn có mấy người rít lên.

Cố Tử Thần cau mày, rõ ràng bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.

Không ngờ rằng Giang Mộ chợt mỉm cười, cười vân đạm phong khinh, nhưng lại rất cay đắng.

“Em đoán không lầm, đúng là thầy đến đây vì Tô Niên Niên.”

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén chợt quét về phía anh ấy, Giang Mộ không để ý lắm mím môi lại, che kín áo khoác dài, dần dần biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Cố Tử Thần đứng nhìn bóng lưng anh ấy dần dần biến mất, chân mày vẫn luôn không giãn ra.

Anh không biết ân oán giữa cha của Giang Mộ và cha của Tô Niên Niên, chẳng qua là trực giác nói cho anh biết rằng, Giang Mộ tuyệt đối không thuần lương vô hại như vẻ bề ngoài.

Lỡ như anh ta có ý đồ với Tô Niên Niên thì phải làm thế nào?

Người ta thường có câu quan tâm quá sẽ bị loạn, suy nghĩ của Cố Tử Thần hơi trở nên lộn xộn, đến lúc tiếng than phiền trong veo vang lên, mới kéo anh trở lại với thực tế.

“Á... em không muốn đội cái mũ đó đâu, xấu chết đi được, cũng không lạnh lắm, có mấy bước chân là đã đến bãi đậu xe rồi...” giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Tử Thần xoay người lại, Tô Niên Niên đang chỉ vào cái mũ len màu đen trong tay Trần Nguyên than phiền.

Trần Nguyên ngoài mạnh trong yếu nói: “Không được, lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm thế nào.”

Tô Niên Niên nhíu mày lại, bĩu môi, tầm mắt liếc thấy Cố Tử Thần, nhất thời mừng rỡ, chạy chậm xông tới: “Cố Tử Thần, anh có thể trở về với em được không!”

Ha ha! Đi theo Cố Tử Thần thì không cần phải đội cái mũ xấu xí đó nữa! Tô Niên Niên thầm tự khen ngợi sự cơ trí của mình ở trong lòng.

Ai ngờ Cố Tử Thần liếc nhìn cô, sau khi thấy cô khoác mỗi chiếc áo khoác khoác bên ngoài chiếc váy: “Sao em lại mặc ít đến vậy, Trần Nguyên, ném cái mũ tới đây.”

Tô Niên Niên: “...”

Thiên toán vạn toán, Tô Niên Niên không ngờ rằng đến cuối cùng mình vẫn phải đội cái mũ xấu xí kia.

Trong lòng hơi không tình nguyện, tự nhiên là lộ ra ở trên mặt theo, Tô Niên Niên buồn rầu không vui đi về phía bãi đậu xe, lòng bàn tay bỗng cảm thấy ấm áp, là Cố Tử Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau đó nhét vào trong túi áo khoác của mình.

Tô Niên Niên đỏ ửng mặt, tim đập thình thịch nhảy loạn.

Cố Tử Thần cảm thấy cô lo lắng, càng nắm tay cô chặt hơn, rồi chế nhạo nói: “Tô Niên Niên, sao trước kia anh không phát hiện ra em dễ xấu hổ như vậy?”

Tô Niên Niên vừa xấu hổ lại vừa giận, hét ầm lên: “ Không có! Cố Tử Thần, em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh mau đưa em về nhà đi, em phải ngủ bù ba ngày liền!”

Cố Tử Thần mỉm cười, đi tới trước chiếc Porsche của mình, nhét Tô Niên Niên đã bọc kín mít vào trong xe, sau đó bật điều hòa trong xe lên.

Anh lười biếng nói: “Chỉ sợ em không ngủ được thôi, ngày mai ban tuyên truyền có nhiệm vụ, ngoan ngoãn đi làm việc với anh đi.”

Những lời này tựa như sấm sét đánh trúng đỉnh đầu của Tô Niên Niên, cô kêu thảm thiết: “Có thể không đi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.